Chương 2592: Không biết đi hướng nào
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 822 chữ
- 2022-02-20 10:30:04
Bây giờ người này đã không còn trong đội ngũ nữa.
Thi Sảnh thấy vẻ mặt mọi người đều hơi lúng túng thì vội chuyến chủ đề:
Nhi8ếp Nhiên, cậu có đói không, bên phòng ăn chuẩn bị rất nhiều đồ ngon.
Không cần, tôi không đói.
Gió đêm thổi qua làm mái tó3c đã hơi dài của cô bay tán loạn, Nhiếp Nhiên giơ tay lên vén lại.
Lần này, An Viên Đạo và Quý Chính Hố cùng với Lý Tông Dũng cũng không phản bác.
Nhiếp Nhiên thấy những gương mặt quan tâm, vui vẻ vì cô, nói không cảm động là giả, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm thấy...
ừm, không đủ lý trí.
Vì cô mà bị ghi lỗi là hơi dại dột.
Hơn nữa...
có phải là cô lại nợ bọn họ một lần nữa không?
Nhưng nếu như Nhiếp Nhiên không chịu nói rõ thì anh ta cũng không tiện nói thêm gì nữa cả, chỉ cần có an toàn bình an trở lại là được rồi, còn những thứ khác, đến lúc đó tính từng cái là được!
Thấy nhóm người Hà Giai Ngọc trầm mặc và đau lòng nhìn chằm chằm cổ tay mình, cô cố ý chuyển chủ đề:
Sao mọi người vẫn ở đây?
Buổi sát hạch mùa đông đã kết thúc rồi, theo lý mà nói bọn họ nên đến các đơn vị khác nhau mới đúng.
An Viễn Đạo siết chặt tay lại.
Ban đầu anh ta trơ mắt nhìn Nhiếp Nhiên bị đưa đi, cũng dặn đi dặn lại bọn họ phải cẩn thận, nhưng cuối cùng thì sao, Nhiếp Nhiên vẫn bị tra tấn.
Trên cổ tay cô có vết sẹo sâu đến thế, không biết có phải dưới quần áo của cô còn những vết thương khác không.
Cuối cùng, tiếng nô đùa của bọn họ làm Lý Tông Dũng phải xuống xe:
Được rồi được rồi, cô ấy đã ở đó gần hai tháng, để cho cô ấy tắm rửa, ngủ một giấc đi.
Nghe thấy Lý Tông Dũng nói thế, nhóm người kia mới phản ứng lại, Hà Giai Ngọc chống gậy, nghẹn ngào nói:
Đúng đúng đúng, để cho chị Nhiên nghỉ ngơi đi! Mọi người đừng làm ồn chị ấy nữa!
Nghiêm Hoài Vũ nói:
Cô chỉ nói người khác, vậy cô thì sao? Chân không khỏe thì đừng có nhảy lên.
Tiểu đoàn trưởng nói cậu sắp về nên chúng tôi quyết định ở lại chờ cậu.
Thi Sảnh nói thay Hà Giai Ngọc, bởi vì từ lúc thấy hai tay Nhiếp Nhiên thì cô ta cứ đứng cúi đầu khóc thút thít.
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại, cảm thấy hoang đường:
Nhưng mãi mà mọi người không đi báo cáo thì sẽ bị ghi lỗi.
Họ vì chờ cô mà trì hoãn thời gian báo danh, Lý Tông Dũng và đám sĩ quan huấn luyện này còn đồng ý nữa, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị cấp trên nghiêm phạt à?
Mặc dù không phải tất cả đều ở lại, nhưng mười mấy người thế này cũng đủ để được mời qua uống trà rồi.
Nhưng lúc này trong nhóm người lại cất lên một tiếng nói:
Ghi thì ghi, đời người nếu không bị ghi lỗi mấy lần thì còn gì thú vị nữa.
Nhiếp Nhiên nghe ra ngay là giọng Tôn Hạo, anh ta hô lên:
Mọi người nói xem có đúng không?
Đúng thế!
Mười mấy người đồng thanh trả lời, lại còn ngay trước mặt Lý Tông Dũng và các sĩ quan huấn luyện nữa.
Lúc Nhiếp Nhiên đang nghĩ ngợi lung tung thì Cố Lâm vui vẻ chủ động nắm tay cô, nhưng cũng mang theo chút thăm dò:
Nhiếp Nhiên, cậu trở lại được có phải là chuyện này đã kết thúc không?
Nhiếp Nhiên xoa đầu Cổ Lâm:
Tôi đã về rồi, còn có thể không kết thúc à?
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy mọi người reo lên:
Yeah...
Vừa giơ tay lên, vết sẹo trên cổ tay cô cũng lộ ra.
Mặc dù bây giờ là hoàng hôn nhưng vẫn thấy rất rõ ràng.
An Viên Đạo vừa nhìn thấy tay cô đã cau mày lại:
Tay cô làm sao th6ế? Đang yên đang lành sao lại bị thương?
Tay Nhiếp Nhiên khựng lại, cô hờ hững nói:
Không cẩn thận bị va vào thôi.
Nhưng trong đầu tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện hai chữ - tra tấn.
Nhiếp Nhiên cười:
Vậy tôi lên tầng nghỉ ngơi trước đây.
Được được được, chị Nhiên, chị đi đi, ngủ thật ngon, ngày mai bọn em định tổ chức một bữa lửa trại, giống như lần trước ấy, coi như đuổi vận xui cho chị.
Đúng đúng đúng, cũng thuận tiện...
làm tiệc tiến mọi người.
Tôn Hạo bổ sung một câu khiến bầu không khí cứng lại.
Bởi vì tiệc chia ta kết thúc, bọn họ sẽ phải đến các đơn vị khác nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.