Chương 2619: Không biết trời cao đất dày


Nếu như là đám người Tôn Hạo thấy nụ cười này của An Viễn Đạo, có khi chân đã nhũn ra vì sợ rồi, bởi vì thế này có nghĩa là An ma đầ8u sắp nổi giận, bọn họ sắp gặp họa.

Nhưng tân binh này mới đến chưa được bao lâu, không hiểu tính An Viên Đạo, thấy anh ta 3cười còn tưởng là anh ta chột dạ, càng muốn khiêu chiến tranh giới cuối cùng của An Viên Đạo hơn.


Sĩ quan huấn luyện An, t9hầy giúp cô ấy như vậy, thực ra là không dám quản đúng không?
An Viễn Đạo nhìn nữ binh muốn kiểm chuyện kia, cười lạnh:
Nếu như t6ôi quản cô ấy, tôi sợ đám binh lính tự cho mình là xuất sắc như các cô các cậu sẽ bị đả kích không dây nối.
Nữ binh kia trở nên co5i thường:
Sĩ quan huấn luyện An, thầy làm quá lên rồi đấy, bọn em đường đường chính chính thi đỗ vào đây, sao mà kém được?

Đây là cô nói đấy nhé, đừng hối hận.
Trong nụ cười của An Viễn Đạo mang theo ý tứ khác, anh ta gọi Nhiếp Nhiên ở xa:
Nhiếp Nhiên, tới đây!
Nhiếp Nhiên vốn định ra sau núi huấn luyện, ngẩn ra rồi quay lại.

Trước mặt nhiều tân binh, cô vẫn rất nể mặt An Viễn Đạo, cung kính gọi một tiếng:
Sĩ quan huấn luyện An!
An Viễn Đạo cười hỏi:
Bây giờ cô rảnh không?
Nhiếp Nhiên cau mày, mặc dù không hiểu tại sao An Viễn Đạo biết rõ còn hỏi, nhưng vì có nhiều tân binh ở đây nên cô vẫn nghiêm túc trả lời:
Báo cáo sĩ quan, tôi định đi ra sau núi huấn luyện, xin hỏi có chuyện gì không?
An Viễn Đạo nói:
Có mấy binh lính kiêu ngạo muốn so tài với cô, cô có muốn dạy đám gà mờ này một chút không?
Nhiếp Nhiên còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, hóa ra là chuyện này, lúc này cô không nghiêm túc như vừa rồi nữa:
Không cần đâu, thầy huấn luyện đi, tôi không có hứng.
Nói xong cô định rời khỏi sân.

Nhưng mấy binh lính tự nhận là giỏi lại chủ động xuất kích.


Nhiếp Nhiên, chúng ta đều là binh lính cùng đơn vị, so tài chút thì đã sao?

Đúng vậy, so tài chút thôi.
Nhiếp Nhiên nhìn An Viễn Đạo, không hề bị khích:
Sĩ quan huấn luyện An lợi hại hơn tôi, mọi người đầu với thầy ấy

Một binh lính nói:
Sĩ quan huấn luyện An là sĩ quan huấn luyện, chúng tôi chỉ có thể học tập thầy ấy, sao có thể đấu với thầy ấy được?
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý đến người kia, cô nhìn An Viễn Đạo, lạnh lùng nhắc nhở:
Sĩ quan huấn luyện An, bây giờ là thời gian huấn luyện của thầy, thầy cứ định đứng ở đó à?
Dễ thấy là cô đang nhắc nhở An Viễn Đạo đừng xem kịch nữa, cẩn thận cô không nể mặt.

An Viễn Đạo cũng hơi e ngại cô, nhỏ giọng nói:
Hay là cô luyện với đám nhóc này chút đi, coi như luyện tay.
Nhiếp Nhiên quay đi, lạnh lùng lườm anh ta:
Tiểu đoàn trưởng có biết thầy sợ thiên hạ không loạn thế này không?

Tiểu đoàn trưởng không biết.
An Viễn Đạo cười híp mắt với cô, hoàn toàn không còn thái độ như đối với đám tân binh kia.

Nhiếp Nhiên lười phản ứng, cô cảm thấy sở dĩ đám tân binh kia nhắm vào cô là do An Viễn Đạo không quản cô, còn đặc biệt đối đãi tốt với cô, cho nên cô không muốn ở đây nữa.

An Viễn Đạo thấy cô định đi thì ngăn lại, hỏi:
Không thật à?
Nam binh phía sau thấy An Viễn Đạo đối xử tốt với Nhiếp Nhiên bèn khiêu khích:
Sĩ quan huấn luyện An, thầy kém thế, một binh lính bình thường mà thấy cũng không giải quyết được.


Đám tân binh kia cười ầm lên.

An Viễn Đạo sờ mũi lẩm bẩm:
Đừng để tôi mất mặt chứ.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta giả vờ bất lực thì trừng anh ta:
Tôi đánh thấy trước mặt bọn họ mới gọi là làm thầy mất mặt.


Nghĩ cô ngu à!

Dù sao anh ta cũng được gọi là An ma đầu, làm sao có thể không giải quyết được đám nhí nhố này, rõ ràng là cố ý để mình đấu chính diện với bọn họ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.