Chương 2632: Lần nào cũng có thể xảy ra chuyện
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 967 chữ
- 2022-02-20 10:35:24
đúng vậy.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm:
Thế thì tốt quá, tôi lạc đường nên muốn hỏi đường nào có thể đi ra ngoài?
Lúc cô the8o An Viên Đạo ra ngoài đã thay quần áo bình thường, không mang theo gì cả, mà đám người Lý Vọng ngay cả bán đồ cơ bản nhất cũng3 không cho cô, ở nơi rừng núi hoang vu này, cô không có cách nào xác định được vị trí hiện tại của mình.
Huống hồ đám n9gười Lý Vọng bỏ cô ở đây xong cũng không nói phải đi đâu, hoặc là làm gì, trừ xuống núi ra cô cũng không còn cách nào khác.
Đi không mục đích trong mùa mưa này, đến khi bị cảm lạnh sẽ lợi bất cập hại.
Nhưng Nhiếp Nhiên dùng cái cớ lạc đườ5ng lại khiến hai người đàn ông trước mặt đưa mắt nhìn nhau.
đúng thế, vốn định xuống núi, nhưng mưa lớn nên bây giờ chỉ có thể tạm thời quay lại.
Vậy anh chỉ đường cho tôi, tôi tự đi là được rồi, không phiền hai anh nữa.
Với năng lực của cô, chỉ cần không phải là sạt lở hoặc là tai nạn gì đó thì không sao hết.
Nhưng hai gã kia lại đồng thanh nói:
Như vậy sao được, tôi nói cho cô biết, đường núi ở đây rất gập ghềnh, cực kỳ khó đi, chúng tôi mà không dẫn cô ra ngoài, cô sẽ rất dễ lạc đường, hơn nữa càng đi vào bên trong cùng nguy hiểm.
Bọn chúng nói đường xuống núi nguy hiểm như vậy, Nhiếp Nhiên cảm thấy nếu cô cứ kiên trì, có lẽ hai gã này sẽ không chỉ đường cho cô thật, nói không chừng còn cố ý chỉ sai khiến cô bị lạc ở trong núi.
Cô hỏi ngược lại:
Vậy anh thấy bây giờ tôi phải làm thế nào?
Hai gã kia vội vàng trả lời:
Hay là thế này đi, cô cùng chúng tôi về nhà trước, đến khi tạnh mưa, chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài, cô thấy sao?
Nhiếp Nhiên âm thầm liếc bọn chúng, nhìn cách ăn mặc của hai gã này thì đúng là người ở đây.
Bây giờ trên người cô không có gì cả, cho dù giải quyết hai tên này rồi, nhưng đi mãi trong núi không ra được cũng không làm được gì, còn chăng băng xêm xêm rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì, đến lúc đó sẽ giải quyết luôn cả thế.
Nhiếp Nhiên im lặng suy nghĩ mấy giây khiến hai gã kia càng thêm vồn vã.
Cô xem, bây giờ mưa lớn thế này, cô cũng không ra ngoài được, dầm mưa còn không bằng cùng chúng tôi về tránh
mưa, tôi sẽ bảo vợ tôi cho cô mượn quần áo, uống ít canh gừng cho đỡ lạnh.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó đồng ý:
Cũng được, vậy làm phiền rồi.
Hai gã kia vui vẻ nói:
Không phiền không phiền!
Nói rồi bọn chúng dẫn Nhiếp Nhiên trở về.
Nhiếp Nhiên vừa đi theo bọn chúng vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Bọn chúng quan sát Nhiếp Nhiên bị nước mưa làm ướt hết người một lượt, hỏi:
Cô gái, cô đi có một mình à?
Nhiếp Nhiên thấy mắt hai gã kia phát sáng thì bèn thu lại nụ cười, gật đầu trả lời:
Đúng vậy.
Hai gã kia nghe thấy thế, không dằn nổi sự hưng phấn trong mắt.
Nhiếp Nhiên thấy rất lạ vì vẻ mặt hai gã này, trong lòng cũng thấm cảnh giác.
Hai gã kia ho mấy tiếng, điều chỉnh lại vẻ mặt, làm ra vẻ khó xử:
Vậy thì hỏng rồi, có thể là cô không biết, chỗ chúng tôi mà mưa sẽ không ra ngoài được.
Nhiếp Nhiên nhướng mày vạch trần:
Không phải vừa nãy anh nói định xuống núi à?
Hai gã đàn ông kia ngẩn ra, nuốt nước miếng:
Ặc...
Đi khoảng mười mấy phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ.
Hai người kia đẩy cửa ra mời Nhiếp Nhiên vào rồi gọi với vào bên trong mấy tiếng.
Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đi ra, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, mặt bà ta cũng sáng lên, vội vàng đi tới:
Ôi, sao cô lại ướt đầm thế này, mau vào đi.
Hai người kia vội vàng nói với bà ta:
Cô gái này lạc đường ở trong núi.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng nghe giọng điệu thì như có ẩn ý gì đó.
À à à, thế hả, vậy mau vào đi, tôi tìm quần áo khô cho cô thay.
Người phụ nữ kia khoác vai Nhiếp Nhiên, đưa cô vào trong nhà gỗ nhỏ.
Nào nào nào, mấy bộ quần áo này đều sạch cả, cô mau vào thay quần áo ướt ra kẻo bị cảm
Nhiếp Nhiên xua tay từ chối:
Không cần đâu, tôi không sao.
Nhưng người phụ nữ kia lại không đồng ý:
Không sao thể nào được, cô ướt đẫm thế này, tay cũng lạnh cóng, nếu cứ cố chịu nhất định sẽ bị cảm.
Thật sự không cần đâu, lát nữa tạnh mưa tôi sẽ xuống núi, không cần phiền toái như vậy.
Người phụ nữ kia vẫn khuyên nhủ:
Sao cô lại bướng bỉnh thể hả, điều kiện chữa bệnh chỗ chúng tôi không tốt, nếu có bị bệnh, phải đi rất lâu mới có thể đến bệnh viện, hơn nữa mùa này mưa rất dai, cô thế này không ổn đâu.
Nhiếp Nhiên vốn nghĩ trận mưa này không kéo dài bao lâu, có lẽ đám người Lý Vọng đang đợi mình dưới núi nên luôn từ chối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.