Chương 2648: Có kế hoạch rồi


tôi...
Nhiếp Nhiên không chú ý tới đối phương nói chuyện với mình mà đang mải nghĩ tiếp theo phải giải quyết như thế nào.

Vố8n tưởng là ổn định rồi, đợi cảnh sát tới là được, nhưng không ngờ vì sốt ruột mà người bên kia lại đến đây.

Nếu cảnh sát khô3ng tới trước đám người kia thì phải làm thế nào? Sau đó nghe thấy anh Trần ấp a ấp úng, cô lại đột nhiên nghĩ ra một cách mạo hiểm n9hưng không tệ.
Nhiếp Nhiên chẳng thèm nhìn cô gái kia, thấy bọn họ đứng im, cô cau mày quát:
Không nghe thấy à? Tôi bảo anh trói cô ấy lại!

Không, tôi không muốn, cô muốn làm gì, cô để tôi đi đi, tôi không muốn bị đưa qua đó!
Cô gái kia ngã xuống đất, nhưng cho dù là thế, cô ấy vẫn kéo ông quân Nhiếp Nhiên câu xin cô.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ lui về phía sau một bước:
Cô không nghe thấy à? Cho dù cô đi xuống, người của bọn chúng vẫn đang canh chừng ở dưới chân núi, cô tưởng cô chạy thoát được sao?


Nhưng không phải mọi người hợp tác rồi sao? Mọi người gọi điện thoại cho người phía dưới thả tôi đi không phải là được rồi à...
Ba, anh hợp tác với tôi, đến khi cảnh sát tới, anh vẫn có thể giữ lại một cái mạng.
Thế nào? Anh tự chọn đi.
Anh Trần vội vàng gật đầu:
Ba, tôi chọn cái thứ ba!
Nhiếp Nhiên cong môi lên, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của hắn:
Vậy có nghĩa là anh đồng ý hợp tác với tôi rồi, đúng không? Anh Trân?
Tiếng cuối cùng của cô mang ý sâu xa khiến anh Trần thầm sợ hãi, ra sức gật đầu:
Đúng đúng đúng!
Nhiếp Nhiên đưa mắt nhìn đám người sau lưng, hỏi:
Các anh thì sao?
Đám đàn em thấy đại ca nhà mình đã gật rồi, đâu dám nói không, vả lại bây giờ bọn chúng không phải là đối thủ của cô nên cũng vội vàng gật đầu phụ họa:
Chúng tôi cũng đồng ý hợp tác, đồng ý hợp tác!

Được, đây là anh nói đấy, không phải tôi ép anh.
Nếu như anh giở trò, nhớ đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Thực ra Nhiếp Nhiên thấy không nắm chắc, bởi vì đám người này chỉ sợ đối phương muốn giết bọn chúng mà thôi, một khi đối phương không có ý đồ này, mình và cô gái này sẽ nguy hiểm.
Cho nên lúc đám người kia liên tục bảo đảm với cô, cô cũng đang tính toán cách khác trong lòng.
Cô bảo đám người kia trói cô gái kia lại, nhưng vừa dứt lời, cô ấy đã hoảng sợ hô to lên:
Không, đừng! Tôi không muốn!

Ngay cả đám người kia cũng rất kinh ngạc vì Nhiếp Nhiên sẽ hành động như vậy, ai cũng ngẩn ra, bọn họ sợ cô đang thử bọn họ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô nói với hắn:
Bây giờ có ba con đường ở trước mặt anh.
Một, tôi vứt anh lại đây, dẫn người chạy, n6hưng kết quả là gì anh rất rõ ràng, anh sẽ bị ném cho chó hoang ăn.
Hai, bây giờ tôi giết anh, dẫn người chạy, như vậy anh c5ũng không cần bị ném cho chó hoang, nhưng vẫn sẽ chết.
Cầu xin cô, tôi cầu xin cô...

cô thả tôi đi đi, tôi cầu xin cô, tôi ở chỗ này cũng không có ích gì cả, tôi chỉ muốn rời đi thôi, tôi không muốn hợp tác, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, cầu xin có...

tôi cầu xin cô đấy...

cô thả tôi đi đi...
Cô gái giữ chặt Nhiếp Nhiên không chịu buông tay, không ngừng cầu xin, hy vọng Nhiếp Nhiên có thể tha cho.

Nhiếp Nhiên nghe cô gái vừa khóc vừa ầm ĩ mà đau cả đầu.

Bây giờ cô vừa phải đề phòng đám người này phản bội mình, vừa bảo vệ mình và cô gái này, lại còn phải kéo dài thời gian đợi đến khi cảnh sát tới cứu viện, quả thật là rất khó khăn.

Cô quát một tiếng:
Cô tưởng tôi muốn giữ người phiền phức như cô lại chắc?! Nếu không phải bọn chúng báo hai người thì tôi đã ném cô ra ngoài tự sinh tự diệt rồi.
Nói xong, cô tức giận quát đám đám ông vẫn đang đứng đực ra đó:
Còn không trói vào đi!
Cô gái kia không hiểu suy nghĩ của Nhiếp Nhiên, sợ hãi lui về phía sau:
Không, đừng mà...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.