Chương 2664: Anh đến rồi? điên rồi!


Nhiếp Nhiên chỉ cười, cô cảm thấy cho dù cô Ngô không trừng phạt đám nhóc kia, có lẽ Nhiếp Dập cũng sẽ không để cho bọn chúng được yên8.

Cô đang định nói thì vô tình thấy có một chiếc xe đỗ ở chỗ rẽ.
Vừa lên xe đã thấy gương mặt quen thuộc của Hoắc Hoành, cô nổi giận chất vấn:
Không phải anh đến biên giới à? Sao lại xuất hiện ở đây? Anh điên rồi hả? Có phải là Tiểu đoàn trưởng nói với anh không?
Dù bị chất vấn anh vẫn rất bình tĩnh cười nói:
Nghe nói em thi đỗ rồi, hơn nữa thành tích vô cùng tuyệt, cho nên anh cảm thấy cần phải tới chúc mừng em.
Quả nhiên!
Em biết ngay là ngài ấy tiết lộ với anh mà, rốt cuộc ngài ấy nghĩ gì thế? Trước kia không phải luôn nói an toàn của anh là hàng đầu à? Sao lại tùy tiện nói hành trình của em cho anh?
Hoắc Hoành cầm tay cô đặt lên miệng mình:
Khoảng thời gian này anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?
Vẻ mặt nổi nóng của Nhiếp Nhiên dịu đi.
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhiếp Nhiên cau mày:
Vậy thì anh cần gì phải tới đây, chỉ có một ngày, quá mạo hiểm.
Hoắc Hoành chỉ đồng hồ trên cổ tay mình, thành khẩn mà nghiêm túc nhắc nhở:
Bây giờ chúng ta chỉ còn mười mấy tiếng, em chắc chắn muốn lãng phí thời gian vào chuyện này à?

Ai bảo anh làm việc mạo hiểm như vậy.
Nhiếp Nhiên lườm anh, thể hiện sự bất mãn và lo lắng.
Hoắc Hoành nhướng mày ở một tiếng, nhìn cô:
Có ai đó làm việc còn mạo hiểm hơn anh thì phải? Đơn thương độc mã lao vào ổ sói, không quan tâm đến an nguy của bản thân một chút nào.
Vẻ mặt trách cứ của Nhiếp Nhiên lập tức cứng đờ, cô ho nhẹ mấy tiếng:
Khụ...
Cho dù chuyện lần đó đã kéo Diệp Trần và Nhiếp Thành Thắng xuống nước nhưng thân phận của anh vẫn bị lộ.
Đối với cô, cho dù có bắt mười Nhiếp Thành Thăng và Diệp Trần cũng không thể đền bù được.

Được thôi, nếu em đã nóng lòng thể thì chúng ta mua về khách sạn ăn vậy.
Nhiếp Nhiên cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng mặt dày vô sỉ.
Nhưng sau khi anh mua cơm về khách sạn, cô mới phát hiện vừa rồi ở trên xe anh đã kiềm chế lắm rồi.

Ăn cơm.
Nhiếp Nhiên vùng vẫy muốn đứng lên:
Không phải nói là chúc mừng em à?
.

Đúng vậy, bây giờ anh đang chúc mừng em đây.
Hoắc Hoành siết chặt tay, giữ cô trong lòng mình, cúi đầu xuống tấn công tại cô, hơi thở ấm áp theo hành động cắn mút của anh phả vào tai Nhiếp Nhiên khiến cô rùng mình.
Biển số xe lạ hoắc, nhưng khi cô nhìn qua, hình như 3người ngồi trên ghế lái nhận ra liền bẩm đèn xe.
Ánh đèn lóe lên làm Nhiếp Nhiên giật mình.
Nhiếp Nhiên lười phản ứng với anh, chỉ nói:
Về khách sạn an toàn hơn.
Thân phận của bọn họ đều đặc biệt, không thể cùng xuất hiện ở một nơi.
Anh đến đây đã rất nguy hiểm rồi, nếu còn cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Nhiếp Nhiên cứ cảm thấy trong lòng không yên, cô rất sợ lại sẽ xuất hiện chuyện như của Diệp Trần.
Trường của Nhiếp Dập ở rất xa, không thuộc t5hành phố, Nhiếp Nhiên rẽ mấy chỗ, chiếc xe kia mới lái từ phía sau tới, dừng lại bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô mới lên xe.
Mặc dù không nhìn thấy ng9ười ngồi trong xe, nhưng cô có dự cảm nhất định là anh.
Hoắc Hoành.
Anh điên rồi à?!
Cô không còn tâm trạng n6ói chuyện với cô Ngô nữa, vội vàng nói mình còn có việc rồi rời khỏi trường học.
em cảm thấy đừng lãng phí thời gian nữa, mua cơm thịt bò về khách sạn đi.


Sốt ruột vậy à? Đi ra ngoài dạo một vòng nhé? Trong trí nhớ của anh, chúng ta còn chưa hẹn hò như tình nhân bình thường bao giờ, đợi hẹn hò xong chúng ta hãy về làm việc chính.
Hoắc Hoành cười ranh mãnh, không hề bỏ qua cơ hội có thể trêu chọc cô.
Giọng cô không còn giận như vừa rồi nữa:
Anh làm thế là rất nguy hiểm.
Hoắc Hoành mỉm cười an ủi:
Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc.
Dù sao em vẫn đang ở trên xe của anh, sao anh có thể để em bị thương được?
Nhiếp Nhiên miễn dịch với lời ngon tiếng ngọt, cô lườm anh, rút tay ra:
Trước khi đến đây anh bôi mật vào miệng à?

Đúng vậy, em có muốn thử không?
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thậm chí còn định tiến lên hôn, đáng tiếc bị Nhiếp Nhiên giơ tay ngắn lại:
Tập trung lái xe đi.
Hoắc Hoành không trộm được sắc bèn ngồi thẳng lên, hỏi:
Em muốn đi đâu ăn?

Tùy anh, em không đặc biệt muốn ăn gì cả.
Nhiếp Nhiên lười biếng trả lời.
Bởi vì...
Cửa vừa đóng lại, Nhiếp Nhiên còn chưa kịp ngồi xuống đã bị anh ôm lấy eo, kéo vào trong lồng ngực rộng rãi.
Hoắc Hoành cười đắc ý:
Anh biết ngay em sẽ nói thế mà, lúc nãy đợi em anh đã lên kế hoạch xong rồi, nghe nói gần đây có một quán cơm thịt bò rất ngon, chúng ta đi ăn thử nhé? Hay là anh dẫn em đến quán mì lạnh đặc biệt? Nhưng mà bên đó xếp hàng lâu, cần kiên nhẫn chờ.
Anh kể những dự định ra nhưng Nhiếp Nhiên không nghe vào một câu nào mà hỏi:
Ngày mai em phải qua bên kia báo cáo rồi, anh thì sao? Anh định lúc nào về?
Hoắc Hoành khẽ thở dài, vẫn không tránh được chủ đề này.

Lúc nào em đi thì anh đi.
Anh trả lời thành thật.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.