Chương 2709: Mọi người có tin tôi không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 749 chữ
- 2022-02-26 02:58:21
Nhưng không ngờ người kia lại kích động:
Chúng tôi có thể đi đâu, còn đường nào mà đi!
Chưa bao giờ có người nào nói chuyện với cô bằng giọng đi8ệu này, ngay cả An Viễn Đạo ngoài thời gian huấn luyện cũng khá lịch sự với cô, cô nheo mắt lại, đáy mắt lạnh lùng.
Hết đường rồi, đây l3à chỗ duy nhất chúng tôi có thể ẩn nấp, cũng là đường sống cuối cùng của chúng tôi.
Địa hình nơi này dốc đứng, trừ phi là nhảy từ trên nú9i xuống.
Trưởng thôn đứng ra giải thích với Nhiếp Nhiên.
Hóa ra là hết đường.
Nhiếp Nhiên cau mày, thấy đám người ở trong thôn đ6ều cầm đuốc trong tay chia nhau ra tìm kiếm.
Cô không hiểu tại sao đám người đó phải gây khó dễ cho những người dân đáng thương này, nhưn5g nếu như bọn chúng quyết tâm muốn tìm, chắc chắn sẽ nhanh chóng tới đây.
Lần này cô không phản bác nữa.
Ai bảo buổi chiều cô chém gió là mình chạy nạn tới đây? Lần này coi như tự đào hổ cho mình rồi.
Nhưng may mà trưởng thôn không để ý đến ông ta mà hỏi Nhiếp Nhiên:
A Mạn, xin hỏi cháu có cách gì để cứu chúng tôi?
Trưởng thôn, cô ta là người xấu, ông đừng có tin cô ta.
Người kia cảm thấy trưởng thôn già hồ đồ rồi nên tận tình khuyên nhủ.
Cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin cô à?!
Người kia lại khinh thường hừ một tiếng.
Ông ta vừa nói xong, trưởng thôn đã quát lên:
Đủ rồi!
Trưởng thôn...
Người kia ngây ra tại chỗ.
Trưởng thôn mắng ông ta một trận:
Ông không có bằng chứng cụ thể thì đừng có ăn nói linh tinh, vu khống hãm hại người khác!
Nhưng cô ta xuất hiện sau đó đám người kia mới xuất hiện.
Ông ta chỉ Nhiếp Nhiên, tiếp tục nói:
Nói không chừng đám người kia đến để tìm cô ta!
Ông ta lại chĩa mũi nhọn vào cô.
Vì cả nhà lão Đặng thân thiện với mình, buổi chiều trưởng thôn và những người dân khác cũng tích cực giúp đỡ nên cô suy nghĩ một lát rồi hỏi:
Tôi có thể giúp mọi người, nhưng vấn đề là mọi người có tin tôi không?
Nếu như bọn họ không tin, Nhiếp Nhiên cảm thấy mình cũng tận tình tận nghĩa rồi.
Cô vốn không nợ bọn họ, chỉ nợ ba của hai cô bé kia, nhưng bây giờ cô đã đưa ông ta về đây, cũng đã hết nợ.
Cho nên nếu bọn họ không tin cô sẽ đi ngay.
Ông ta cảm thấy cô gái tên A Mạn này có quá nhiều điểm khả nghi.
Một cô gái buổi chiều còn yếu đuối khóc lóc kể lể với bọn họ, đến tối lại như biển thành một người khác, có thể dùng cảm xông vào thôn một mình cứu lão Đặng ra.
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Nhất định phải cảnh giác mới được! Nhưng không biết có phải trưởng thôn của bọn họ bị ma xui quỷ khiến không mà một lòng bảo vệ cô, ông ta gõ cái gậy xuống đất:
Được, ông nói cô ấy là người xấu, nhưng bây giờ người xấu có cách giúp chúng ta, người tốt như ông có cách gì không?
Người kia lại nghẹn họng:
Tôi...
tôi không có cách gì, nhưng cô ta có cách cũng chưa chắc là giúp chúng ta, có khi là hai chúng ta!
Trưởng thôn hừ một tiếng:
Hại chúng ta? Bây giờ chúng ta thế này rồi, cho dù cô ấy không giúp thì chúng ta cũng chết, chỉ khác là chết sớm hay muộn thôi.
Đều là do cô ta hại! Tại cô ta hết!
Người kia lập tức đề nghị:
Trưởng thôn, hay là chúng ta đưa cô ta ra ngoài để uy hiếp, nói không chừng có thể thoát được.
Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở:
Bây giờ tôi ở lại là tự nguyện giúp mọi người, không phải bị ép giúp, muốn đi thì lúc nào tôi cũng đi được.
Chúng tôi có nhiều người còn cô chỉ có một mình, cô cảm thấy cô có thể chạy thoát à? Cô tưởng đám đàn ông chúng tôi vô dụng hay sao?
Người kia cậy có nhiều người, hoàn toàn không sợ cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.