Chương 2745: Muốn làm nhiệm vụ? phải hoàn thành sát hạch
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 967 chữ
- 2022-02-26 02:58:21
Lý Tông Dũng chỉ nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt sắc như dao, nói với Lý Vọng:
Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Lý Vọng dù lo 8lắng thay Nhiếp Nhiên nhưng vẫn trả lời:
Rõ!
Lý Tông Dũng sầm mặt ngồi xuống ghế, chống hai tay lên đùi, hỏi lại:
Cô nói xem, không liên quan đến 3miếng chì thì liên quan đến cái gì?
Nhiếp Nhiên:
...
Lý Tông Dũng hỏi tiếp:
Bọn họ nói cô ngã xuống khe núi?
Nhiếp Nhiên:
...
Còn vượt quá sứ9c chịu đựng dẫn đến say nắng?
Nhiếp Nhiên:
...
Nhiếp Nhiên không trả lời một câu hỏi nào, chỉ đứng im cúi đầu.
Lý Tông Dũng càng nổi giận 6hơn:
Hỏi cô đấy! Câm rồi à?!
Nhiếp Nhiên cười khổ, ngẩng đầu lên:
Ngài đã biết hết rồi, cần gì phải hỏi tôi?
Lời cầu xin trá hình này không làm L5ý Tông Dũng dao động chút nào, ông tức giận trừng cô:
Tôi không biết! Cho nên cô phải nói rõ ràng cho tôi!
Nhiếp Nhiên thở dài:
Sao ngài có thể không biết, ngài còn giảm cả sức nặng của ba lô cho tôi mà.
Thật ra ngay từ lúc đeo ba lô cô đã thấy khác rồi, không phải là có người đi ngang qua hầm, mà là cô cảm nhận được cái túi nhẹ đi, chứng tỏ đã có người động vào nó, cũng chứng minh bọn họ đã phát hiện ra cái túi này rồi.
Lý Tông Dũng ho nhẹ mấy tiếng:
Nói xem, rốt cuộc cổ đi qua đó kiểu gì?
Cô không có bản đồ cùng với tuyến đường rõ ràng, sao lại tìm được chỗ đó? Nhiếp Nhiên trả lời đúng sự thật:
Đơn giản thôi, chúng tôi vốn có bản đồ, tôi dựa theo hướng đi trên đó rời khỏi khu huấn luyện trước, sau đó tìm được một cái thôn, bảo bọn họ chỉ cách đến biên giới, đến được đó rồi thì hỏi hướng Tây Nam có thị trấn nhỏ nào không là được.
Lý Tông Dũng trợn mắt tức giận mắng:
Đầu cơ trục lợi! May mà đường biên giới chỉ có mấy thôn, nếu không tôi xem cô tìm thế nào!
Vâng, lần sau tôi không dám nữa.
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nhận sai.
Anh cũng coi như khổ tận cam lại.
Chỉ mong tương lai bọn họ có thể có kết cục tốt.
Đợi về đơn vị, phạt cô ở trong phòng tối ba ngày, võ trang đầy đủ chạy việt dã năm cây số ba lần một ngày trong vòng một tháng! Bước vịt một tháng!
Lý Tông Dũng cảnh cáo:
Nếu còn có lần sau, tôi sẽ ghi vào hồ sơ, không tha cho cô đâu!
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm:
Rõ!
Thật ra trừng phạt này không hề nhẹ.
Nhưng đối với Nhiếp Nhiên mà nói thì vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Dù sao chuyện cô tự ý rời khỏi đơn vị, giấu mọi người lén hành động là đại kỵ, Lý Tông Dũng làm thế đã nhẹ lắm rồi.
Không phải? Không phải mà cô dám chạy một mình từ khu huấn luyện đến biên giới?!
Lý Tông Dũng nói tới đây chỉ muốn đánh cho cô một trận, nhưng vì cô là con gái chứ không phải thằng nhóc kia nên ông chỉ đành cố nhịn lại:
Cô muốn tìm đường chết chứ gì! Đến nơi đó mà không có súng không có tiền, thậm chí ngay cả đường đi cũng không biết! Cuối cùng còn giả làm cao nhân nấp trong thôn chơi trò bí mật! Sao giờ không chơi nữa đi! Không chỉ làm mất thành tích huấn luyện, còn biến mình thành ra thế này! Bác sĩ nói chậm một chút nữa là cô sẽ bị sốc, cô biết không hả!
Vừa nãy nghe thấy quân y báo cáo, ông sợ đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Con nhóc này đúng là điên rồi!
Sở dĩ không có ai tới ôm cây đợi thỏ, là do...
Lý Tông Dũng, cho nên cô mới có thể dễ dàng chạy đi.
Lý Tông Dũng lạnh lùng nhắc nhở:
Bây giờ thì sảng khoái đồng ý lắm, mấy mục huấn luyện này không dễ dàng vượt qua đâu! Tôi sẽ bảo Lý Vọng và Phùng Chí giám sát cô! Nếu cô không làm xong, không đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Nhiếp Nhiên cười:
Không sao, chỉ cần ngài không đá tôi ra là tôi đã vui lắm rồi.
Lý Tông Dũng quay sang chỗ khác, hừ một tiếng, nhưng lại thầm thở dài trong lòng.
Ông biết rõ cô không muốn làm binh lính Quân khu 9, chỉ sợ đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được hai chữ quân nhân, cô sợ rời khỏi quân đội là vì thằng nhóc kia.
Sao bây giờ không nói gì?! Trước kia không phải miệng lưỡi bén nhọn, giỏi ăn nói lắm, cái gì cũng nói được à?
Lý Tông Dũng càng nói càng tức, thấy cô cúi đầu mà tức điên.
Nhiếp Nhiên trả lời:
Ngoan ngoãn một chút để mong được giảm án phạt.
Lý Tông Dũng giận đến bật cười:
Giảm trừng phạt? Cô mơ đi! Tôi nói cho cô biết, lần này cô đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ! Tôi sẽ không nương tay đâu!
Lý Tông Dũng thấy cô phát hiện ra thì hừ lạnh:
Hừ! Bây giờ càng lúc cô càng to gan, hoàn toàn không coi Tiểu đoàn trưởng là tôi ra gì! Hay là tôi quá dung túng cô cho nên cô mới không sợ?
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn nói:
Không phải...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.