Chương 2762: Nhất định phải chú ý chừng mực
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 740 chữ
- 2022-02-26 03:03:49
Trạng thái tinh thần như vậy mà kéo dài lâu sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý.
Nhiếp Nhiên cảm thấy so với việc trốn tránh thì không bằng dứt khoá8t cắt đứt suy nghĩ này của anh ta, để cho anh ta biết trừ chiến hữu ra, bọn họ không thể có khả năng nào khác, như vậy thì Dương Thụ cũng sẽ hết h3i vọng, nói không chừng còn sớm buông bỏ được.
Cái gì mà tự nhiên! Sắp tắt đèn rồi, mau cút lên tầng đi ngủ cho tôi!
Lý Vọng mất kiên nh9ẫn giục bọn họ rồi rời khỏi sân huấn luyện.
rồi.
Dương Thụ vội nói:
Không phải thể, chủ yếu là tôi muốn...
Nhưng nói được một nửa, thấy Nhiếp Nhiên hờ hững nhìn mình, anh ta lại không nói ra được, cúi đầu xuống:
Ừ, cuộc đời tôi nên do tôi tự quyết.
Nhiếp Nhiên cười:
Cho nên sau này đừng có xúc động thể nữa.
Nếu anh ta đã nhắc đến thì nói rõ với anh ta cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh làm rất đúng, cuộc đời anh nên do anh quyết, tôi không nên nhúng tay vào.
Huống hồ bây giờ anh cũng dùng thực lực chứng minh với tôi là lựa chọn và quyết định của anh đều đúng
Về đi.
Nói rồi cô đi ra ngoài trước, mới ra khỏi cổng đã gặp Uông Tư Minh và Phương Lượng đang đi vào.
Bọn họ vội vàng hỏi:
Sao rồi, xử lý xong rồi chứ?
Nhiếp Nhiên quay lại, hất cằm ra hiệu:
Xong rồi.
Tốt quá, cuối cùng cũng ổn thỏa.
Thấy hai người thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Nhiên trêu đùa:
Chuyện hai người đàn ông không giải quyết được mà tôi lại dễ dàng thành công, hai người vui mừng như vậy làm gì, phải cảm thấy mất mặt chứ.
Phương Lượng nhìn Dương Thụ đi ra:
Chúng tôi muốn giải quyết, nhưng tên này đâu có nghe, một câu của em bằng một trăm câu của chúng tôi, cho nên chỉ có thể để em ra tay thôi.
Nhiếp Nhiên chỉ cười, không bình luận:
Được rồi, dẫn anh ta về tắm rửa rồi đi ngủ đi, không còn sớm nữa.
Nhiếp Nhiên đi về phòng.
Mặc dù bị câu nói kia đả kích nhưng Dương Thụ lại để ý thái độ của cô hơn:
Cô không trách tôi6? Không giận tôi à?
Nhiếp Nhiên buồn cười:
Tôi trách anh cái gì?
...
Tôi biết cô không muốn tôi tới Quân khu 9.
Nhắc tới chuy5ện này, vẻ mặt Dương Thụ nặng nề hơn:
Là tôi mặc kệ sự phản đối của cô, nhất định phải vào đây.
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi:
Nói thế nào nhỉ? Không phải tôi không muốn anh tới Quân khu 9, mà là thời gian anh vào đơn vị dự bị quá ngắn, huấn luyện cũng theo kiểu trục lợi, nền tảng của anh không vững chắc giống tôi, cho nên tôi cảm thấy anh đến đội thủy quân lục chiến một là có thể hoàn thiện tốt thể lực rồi mới thi vào Quân khu 9, như thế sẽ chắc chắn hơn, hai là anh thật sự thích hợp với nơi đó, anh bơi rất giỏi, cho nên tôi không muốn anh bỏ qua cơ hội tỏa sáng.
Cô cảm thấy mình không nói rõ ràng nên đã khiến anh ta hiểu lầm.
Trước khi cô đi, Uông Tư Minh hỏi:
Cô định xử lý Tô Bách thế nào?
Ba người đều sắp vào Quân khu 9, cần gì phải lãng phí sự quan tâm lên một người sớm muộn gì cũng phải rời đi.
Giọng Nhiếp Nhiên hờ hững nhưng lại khiến người ta kinh hãi.
Cô muốn khiến cậu ta bị loại à?
Uông Tư Minh hỏi.
Không phải em định đi đánh cậu ta đấy chứ? Lần trước ở đơn vị dự bị em gây chuyện mà không bị xử phạt là do may mắn, lần này em không thể làm thế nữa.
Phương Lượng cũng khuyên.
Nhiếp Nhiên cười:
Yên tâm, em còn muốn ở lại Quân khu 9 hơn mọi người, cho nên sẽ không đánh người đâu.
Tuy nói thế nhưng hai người kia vẫn thấy ánh mắt cô lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Chỉ sợ Tố Bách này sắp xong đời rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.