Chương 2805: Hai người liên hiệp lại lừa tôi?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 648 chữ
- 2022-02-26 03:09:19
Nhiếp Nhiên đang không ngừng đi về phía trước thì đột nhiên nghe thấy tiếng loạt soạt vang lên cách đó không xa.
Âm than8h đó rất nhẹ, giống như gió thổi khẽ qua, nhưng với người có tính cảnh giác như Nhiếp Nhiên thì nó quá rõ ràng.
Cô dừng3 bước, tìm một chỗ nấp rồi cẩn thận lắng nghe.
Thấy anh ta càng lúc càng dịch ra xa, cô lập tức hiểu rõ.
Cô giơ súng lên nhắm vào bụi cây phía xa.
Một tiếng súng vang lên.
Từ Minh Thao nhanh nhẹn lộn một vòng tránh được mấy phát súng kia.
Nhưng lúc anh ta quay lại, Nhiếp Nhiên cảm nhận được hình như anh ta vô tình nhìn lướt qua chỗ mình.
Mặc dù tốc độ của anh ta rất nhanh, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy anh ta phát hiện ra mình.
Ngộ nhỡ phát hiện thật, làm lộ mình thì sao? Nhiếp Nhiên cau mày lại, đột nhiên nảy ra suy nghĩ ít nhất phải giữ được mình, không thể để bị kéo xuống nước.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì Từ Minh Thao bỗng nhiên chuyển từ tránh né sang phản kích, hơn nữa còn làm mình hoàn toàn bại lộ trước mắt đối phương, chỉ là nhanh nhẹn nên vẫn chưa bị bắn trúng.
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Cô bước nhanh hơn.
Lúc quay lại đã thấy Từ Minh Thao đang nằm bò trong bụi cây, thỉnh thoảng lại bắn trả, nhưng vì địa thế nên tình hình của anh ta không tốt lắm.
Đối phương đang ở điểm cao nhắm vào Từ Minh Thao, sau nhiều phát súng mà anh ta vẫn có thể giữ được mình đã là không dễ rồi.
Nhưng lúc cô sắp tới gần, đột nhiên một tiếng súng rất 5nhẹ vang lên.
Vẫn là tiếng súng giảm thanh, có thể đoán ra người cuối cùng xuất hiện rồi.
Tiếng súng càng lúc càng dày đặc, Nhiếp Nhiên dựa vào tiếng súng phán đoán ra Từ Minh Thao đã bị để mắt tới.
Nhưng có lẽ chỉ có thể chịu được một lúc thôi.
Đối phương đang dùng đạn ép anh ta vào góc chết.
Nhiếp Nhiên quan sát một lúc, bây giờ nếu cô xông ra, chắc có thể tạm thời di chuyển sự chú ý của đối phương, cho Từ Minh Thao cơ hội nghỉ ngơi.
Rất đáng tiếc, viên đạn này không phải là do Nhiếp Nhiên bắn.
Cô vừa mới ngắm bắn chứ chưa kịp bóp cò, đổi phương đã nhắm vào Từ Minh Thao, bắn trúng ngực anh ta.
Nhiếp Nhiên không do dự nữa, gần như bắn ngay sau anh ta một giây.
Bên cạnh tiếng lá cây, cô còn nghe thấy tiếng cành cây bị đạp gãy cực nh9ỏ.
Cô thầm cảm thấy may mắn vì đang là mùa thu, nhiều lá cây khô nên mới có thể phân biệt rõ thế này.
Dựa vào t6hính giác và dự cảm nhạy bén, cô quay người lại đi về phía kia.
Nhưng như vậy chỉ cứu được nhất thời thôi, vị trí của anh ta quá tệ, nếu mình lỗ mãng xông ra thì có lẽ cả hai đều thất thủ.
Tiếng đạn lại vang lên.
Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn Từ Minh Thao bị đạn ép đến góc chết mà không có sức chống đỡ.
Tiếng chửi thề vang lên, cô bắn trúng rồi.
Ba người, hai người tử trận, một người sống sót.
Bài sát hạch hoàn toàn kết thúc.
Ngay sau đó, Lý Vọng vốn nên ở chỗ liên lạc đi ra khỏi bụi cỏ, trên người anh ta có vết đạn giấy bắn trúng.
Mẹ kiếp! Là kẻ nào không biết xấu hổ đánh lén tôi?
Lý Vọng tức giận chửi bới.
Anh ta vốn còn tưởng mình là người thắng, không ngờ cuối cùng lại thành con bọ ngựa, thành quả thắng lợi bị chim sẻ tha mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.