Chương 2828: Không được tiến công
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 671 chữ
- 2022-02-26 03:09:19
Lý Vọng nói:
Cô có biết lúc chúng tôi vây quét, có mấy người dân bị thương trốn thoát, lúc chữa trị bọn họ nói với chúng tôi là tất cả8 dân làng đều bị đám người kia trói lại nhốt vào căn nhà kia không?
Tất cả? Không thể nào, lúc đó cô nhìn vào trong chỉ thấy một bóng3 đen mà thôi, không có tất cả dân làng như anh ta nói.
Không thể nào, tôi không nói dối, tôi thật sự không thấy dân làng ở tr9ong phòng.
Lúc ấy cô chỉ nhìn thấy một người thôi.
Cô chắc chắn chứ? Cô đừng có đem tính mạng của những người dân vô tội ra 6đùa.
Lý Vọng liên tục khuyên bảo:
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đang rơi vào bế tắc, tính mạng hơn một trăm người ở trong đó đều dựa5 vào một suy nghĩ của cô, nếu cô chắc chắn là không có thì chỉ có thể nói là bọn họ đang lừa chúng ta, có thể chúng ta sẽ phải chọn tiến công, cho nên cô nhất định phải nghĩ rõ ràng cho tôi!
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, gần như theo bản năng phản bác:
Không được tiến công!
Tại sao? Có phải cô nghĩ ra cái gì rồi không?
Lý Vọng thầy cô phản ứng mạnh như vậy, kinh ngạc mà mong đợi.
Nhiếp Nhiên hơi chột dạ, chủ động chuyển chủ đề:
Liệu có ở trong phòng khác không? Nếu như chỉ ở trong phòng chính thì không thể chứa được nhiều dân làng như vậy.
Không thể nào, trong căn nhà đó chỉ có ba phòng, hai phòng còn lại cộng vào cũng không lớn bằng phòng chính.
Thể thấy có chắc hai người kia trốn từ trong phòng chính ra không? Chắc họ bị nhốt cùng tất cả mọi người không?
Lý Vọng ngẩn ra:
Cái này thì không, bọn họ chỉ nói là trốn ra được, những chuyện khác không nói quá nhiều.
Thật ra lúc ấy thời gian dừng lại quá ngắn, tôi chỉ thấy bên trong đen kịt, không chắc chắn bên trong có người hay không.
Nhưng tôi có thể đi kiểm tra giúp.
Lý Vọng bật cười:
Cô đi?
Đúng, tôi đi!
Lý Vọng sầm mặt lại, cười lạnh:
Ha ha! Cô cảm thấy tôi sẽ để cô đi à? Cô đừng tưởng tôi không chất vấn cô thì cô không sao, tôi sẽ báo cáo chuyện này để lãnh đạo phía trên đánh giá sát hạch của cô, bây giờ có an phận đây cho tôi! Nếu như có còn gây ra chuyện gì, tôi sẽ lập tức trục xuất cô!
Nói xong, anh ta rời đi, thậm chí còn gọi Cố Vinh An dặn dò:
Cậu tìm hai binh lính canh chừng cô ấy cho tôi, không được để cô ấy rời khỏi đây.
Cố Vinh An gật đầu:
Yên tâm, tôi biết rồi.
Anh ta đi đến chỗ cô, nhưng cũng chỉ đứng ở cách một khoảng nhất định chứ không đến gần, rõ ràng vẫn còn bực mình vì thái độ vừa rồi của cô.
Nhiếp Nhiên biết mình mà không lý trí thì nói chuyện...
hơi khó nghe thật.
Thật ra bây giờ chẳng khá hơn bao nhiêu.
Nhưng cô phải hỏi rõ tiếp theo Lý Vọng định làm gì mới được.
Vì thế cô đi lên xin lỗi anh ta:
Cố Vinh An, tôi xin lỗi vì những lời vừa rồi, lúc ấy do tôi không khống chế được tâm trạng, xin lỗi anh.
Cố Vinh An thấy Nhiếp Nhiên tới nhận sai, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục so đo nữa.
Sau một lúc lâu, anh ta mới thở dài bất đắc dĩ nói:
Cô đấy, đúng là rất thông minh, nhưng tính tình lại không chịu quản thúc, ở Quân khu 9 mà thế sẽ rất thiệt, cô có biết không?
Nhiếp Nhiên nghiêm túc gật đầu:
Vâng, tôi biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.