Chương 2830: Tâm tình hỗn loạn
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 800 chữ
- 2022-02-26 03:09:19
Đối với tổ chức nhỏ có hai mười mấy người thì tổn thất gần mười người đã là một thiệt hại không nhỏ.
Cho nên bây giờ bọn h8ọ mới chiếm thế thượng phong.
Cố Vinh An rất lo lắng:
Kéo dài thời gian? Cậu nói nghe dễ lắm, bây giờ điều kiện duy nhất3 của bọn chúng là bắt chúng ta rút lui, không được đến gần thôn, chúng ta kéo dài thời gian bằng cách nào?
các cậu...
Lý Vọng, tôi thật sự cần liên lạc với Tiểu đoàn trưởng, xin thầy đưa cách liên lạc cho tôi.
Lúc này Nhiếp Nhiên không có thời gian diễn tiết mục sĩ quan huấn luyện và binh lính với anh ta nữa, cô bức thiết muốn liên lạc với Tiểu đoàn trưởng, gương mặt u ám khiến Lý Vọng và Cố Vinh An cảm thấy đáng sợ.
Chuyện này liên quan đến sống chết, an nguy của anh, cô không thể không quan tâm.
Cô không muốn đến cuối cùng phải rút dao đối mặt với anh.
Lý Vọng thầy cô nghiêm túc như thế thì trong lòng e ngại, bất tri bất giác nói thật:
Cho cô cũng vô ích, không liên lạc được với Tiểu đoàn trưởng.
Tốt nhất là thầy đừng mang chuyện này ra đùa với tôi.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh như băng.
Lý Vọng cảm thấy oan uổng:
Tôi thật sự không đùa với cô, nếu như cô không tin có thể thử xem.
Anh ta đưa thiết bị cho cô.
Nhiếp Nhiên lập tức gọi đi, nhưng đúng như Lý Vọng nói, không gọi được.
Bảo tất cả m9ọi người chú ý, rút lui đến khu vực an toàn nhất định rồi canh giữ ở các cổng ra, tuyệt đối không được để cho bọn chúng trốn đi.
6
Nhưng cứ giằng co mãi thế cũng không phải là cách hay, nhất định phải nghĩ ra một phương án mới được.
Cố Vinh An cảm thấy đây 5không phải là kế hoạch lâu dài, nếu như chọc giận đối phương, có thể còn gây ra mâu thuẫn lớn hơn.
Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng.
Lý Vọng còn chưa nói xong, sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh như băng:
Tôi muốn gặp Tiểu đoàn trưởng.
Lý Vọng đang suy nghĩ thì bị giọng nói bất ngờ của Nhiếp Nhiên dọa cho lạnh cả sống lưng:
Con nhóc này, cô...
sao cô lại qua đây?
Không phải đã bảo người canh chừng cô rồi sao, sao cô lại đàng hoàng đi đến đây như vậy? Lý Vọng lập tức nhìn ra xa, thấy hai người lẽ ra phải trông cô đang đứng tại chỗ, tức giận quát lên:
Uông Tư Minh, Từ Minh Thao! Các cậu trông người kiểu gì thế?
Từ Minh Thao vừa định giải thích đã bị Uông Tư Minh cướp lời:
Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng tôi đang trông cô ấy, bây giờ cô ấy vẫn ở trong phạm vi tầm mắt của chúng tôi.
Lý Vọng nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi:
Các...
Cô chỉ hận không thể bóp nát thiết bị, vẻ mặt càng lúc càng u ám, có cảm giác như mưa gió sắp tới.
Lý Vọng tốt bụng nhắc nhở:
Tôi khuyên cô nói hết chuyện cô giấu giếm ra, tránh xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi.
Nhiếp Nhiên thả lỏng tay, đưa đồ cho anh ta, máy móc trả lời:
Tôi không có gì giấu giếm cả.
Lý Vọng giận đến tuyệt vọng:
Cô thấy tôi ngu à? Đây không phải lần đầu tiên tôi làm việc chung với cô, tôi thừa nhận có một số lúc cô làm việc rất không bình thường, nhưng tôi biết cô tuyệt đối không mang mạng
mình ra đùa! Cô không quan tâm sống chết quay lại, giờ lại muốn gặp Tiểu đoàn trưởng, ngoại trừ có phát hiện ra còn có thể là gì?
...
Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Cô cảm thấy sức ảnh hưởng của Hoắc Hoành trong lòng mình càng ngày càng lớn, thế mà lại có một ngày vì anh mà cô hoảng loạn thế này.
Ngay cả sở trường chém gió cũng trở nên vụng về.
Tôi chỉ muốn báo cáo sai lầm vừa rồi với Tiểu đoàn trưởng...
Nhiếp Nhiên càng nói càng cảm thấy lời nói dối của mình quá nhiều chỗ sơ hở, cuối cùng thua trận trước vẻ mặt
cô cứ tiếp tục chém đi
của Lý Vọng, chỉ đành nuốt nửa câu còn lại xuống.
Phiền muộn trong lòng mà không làm được gì khiến cô đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, từ đó sinh ra suy nghĩ muốn vứt bỏ tất cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.