Chương 2974: Cách xa bọn họ một chút


Cô còn chưa rút tay ra đã bị anh nắm chặt hơn.

Nhiếp Nhiên cau mày, không dám giãy mạnh, thậm chí còn không dám nh8ìn anh, sợ người xung quanh sẽ phát hiện ra điều gì kỳ lạ, cô chỉ có thể đi chậm hơn, dần dần cùng anh tụt lại sau cùng. 3
Nhưng không biết anh lên cơn gì, đã buông ra rồi lại đột nhiên cúi xuống cắn lên môi có một cái, làm cô đau phải kêu lên.

Anh định trút hết men say lên em đúng không?
Nhiếp Nhiên cau mày, che miệng mình, tức giận trừng anh.

Anh uống đến phát điên rồi à, sẽ bị phát...
ưm!

Một giây sau, cô cảm thấy eo mình bị túm chặt lấy, cô5 gần như là bị anh dùng một tay nhấc bổng đi vào trong rừng cây cách đó không xa.
Cô giật mình, có phải anh uống rượu phát điên rồi không?
Cô còn chưa trách xong đã bị anh ấn lên thân cây, cúi xuống hôn.
Nụ hôn của anh mang tính xâm lược, nhưng vẫn không quên dùng tay ngăn giữa lưng cô với thân cây để cô không bị đau.
May mà trời tối, đám người kia lại uống say khướt, hơn nữa động tác của bọn họ cũng rất kín đáo nên không có ai c9hú ý đến.
Đến khi đám người kia đi xa rồi, Nhiếp Nhiên mới định rút tay ra, nhưng anh lại buông trước, cô thở phà6o nhẹ nhõm, đồng thời lại thoáng mất mát một cách khó hiểu.
Tên này lại mượn rượu giở trò!
Có lẽ là cảm nhận được cô không vui, anh dừng tay lại, không cam lòng ôm chặt cô, liều mạng dụi mấy cái:
Sau này cách xa bọn họ một chút!

Đáy mắt anh u ám đáng sợ, giọng cũng khàn khàn, mấy chữ cuối cùng nặng nề như gõ vào tim Nhiếp Nhiên:
Này, anh đừng làm bậy, đây là đơn vị đấy!

Cô sợ anh mượn rượu làm gì thật.
Không biết có phải vì say rượu không mà cô chưa bao giờ thấy anh hôn thế này, anh dùng cơ thể vây cô lại giống như sợ cô chạy trốn, cái lưỡi mang theo mùi bia cạy môi cô ra, hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào.
Cho đến khi cả hai thở hổn hển, anh mới buông ra.
Bọn họ cách đám người trước mặt có mười mấy mét, ngộ nhỡ có ai đó quay đầu lại nhìn thì ngay cả chỗ ẩn nấp cũng không có.
Nhiếp Nhiên không dám nhúc nhích, sợ đám người kia sẽ phát hiện, bị ép theo anh vào trong rừng cây.
Nhiếp Nhiên hoang mang, không theo kịp suy nghĩ của anh, sau đó bên tại lại truyền tới hơi thở ấm áp kia:
Muốn bảo vệ cũng là anh bảo vệ em!

Câu nói tức giận và ấu trĩ khiển Nhiếp Nhiên thầm bật cười, kiễng chân lên nói với anh:
Hình như chúng ta không quen nhau mà, đội trưởng Dịch

Có trời mới biết hai người vừa hôn xong, ánh mắt cô phong tình thế nào, Dịch Sùng Chiêu nhìn mà run rẩy.

Em chắc chắn muốn anh trút lên em à?

Dịch Sùng Chiều chỉ đành đè nén lại lửa nóng trong lòng, ôm cô chặt hơn, oán hận nói bên tai cô:
Em là của anh.


Hả?

Vào đến nơi, thấy không có ai phát hiện, cô mới thở phào.
Anh đúng là càn quấy!

Không quen? Em chắc chắn chứ?
Dịch Sùng Chiêu híp mắt lại, cái tay đặt trên eo cô không ngừng vuốt ve, thậm chí thỉnh thoảng còn thăm dò trong áo rằn ri của cô, giọng rất nguy hiểm:
Từ đầu đến chân, ngay cả từng sợi tóc của em anh cũng quen.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng hít thở nặng nề của anh cùng cái tay sờ loạn bên eo mình thì cũng biết anh say thật rồi:
Này! Đủ rồi đấy, anh đừng làm bậy!

Cô vội vàng ngăn anh lại, thấp giọng mắng.
Ban đầu ở đơn vị dự bị, anh đã nhận ra mấy tên này không yên phận rồi.

Không ngờ sau khi vào Quân khu 9 mà bọn họ vẫn bám theo, đúng là tức hộc máu!

Dịch Sùng Chiêu nghĩ đến dáng vẻ mấy tên kia bảo vệ vợ mình, lửa giận trong lòng lại tăng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.