Chương 3003: Bệnh ghen phát tác
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 675 chữ
- 2022-02-26 04:12:39
Nhiếp Nhiên, cô không đi ăn cơm à?
Manh Nhiễm Nhi hỏi.
Nhiếp Nhiên cười:
Tôi huấn luyện một lúc nữa, mọi người đi trước đi.
Cũng được, vậy cô chú ý thời gian kẻo bị đói nhé.
Manh Nhiễm Nhi dặn dò một câu rồi đi.
Phương Lượng chưa đi xa nghe thấy thế cũn3g quan tâm:
Đừng huấn luyện căng quá, dù sao sức khỏe mới là quan trọng.
Chậc chậc, xem ra tối nay Nhiếp Nhiên lại bị huấn luyện thảm rồi.
Vốn dĩ đội trưởng Dịch đã có ý kiến với cô, lần này bắt được thóp còn không chính cô đến chết à?
Lúc đám người kia thông cảm nhìn cô thì nghe thấy Dịch Sùng Chiêu quát:
Còn không tự đi lấy cơm đi!
Không ngờ Phương Lượng vừa nói xong đã thấy Dịch Sùng Chiêu đi sau lưng cô.
Đám người kia biến sắc, đứng lên hô:
Đội trưởng Dịch!
Lúc này sắc mặt anh rất khó coi, chỉ vì vừa rồi đi tới nghe thấy mấy thằng nhóc này lại đang săn đón vợ mình.
Nhiếp Nhiên thì đi thẳng vào trong.
Đám người Phương Lượng vẫn đợi cô, vừa thấy cô vào đã gọi:
Nhiếp Nhiên, tôi lấy cơm cho cô rồi, qua ăn đi.
Bọn họ sợ Nhiếp Nhiên huấn luyện quá muộn, phòng ăn hết cơm nên lấy cho cô, dù sao trong phòng ăn cũng có lò sưởi, không cần lo sẽ mau nguội.
Anh ta không lo lắng Nhiếp Nhiên sẽ không theo kịp mà lo c9ô liều mạng huấn luyện.
Nhiếp Nhiên gật đầu, tiến vào sân bắt đầu huấn luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng dần 6tối đi.
Còn lấy cơm?
Hù!
Các cậu quan tâm cô ấy nhỉ? Tình chiến hữu khiến tôi phải nhìn với con mắt khác đấy.
Giọng anh nghe rất quái gở, vẻ mặt lại u ám, ba người kia cảm thấy sắp xong rồi, quả nhiên một giây tiếp theo đã thấy anh khiến trách:
Nhưng cô ấy không có tay hay không có chân mà cần các cậu làm giúp mọi thứ?! Đừng quên các cậu đến đây làm gì.
Câu cuối cùng cực kỳ nghiêm khắc khiến bọn họ giật mình.
Những người khác nghe thấy Dịch Sùng Chiêu trách mắng đều đồng loạt nhìn Nhiếp Nhiên.
Dù sao Nhiếp Nhiên mới là nhân vật chính, hơn nữa bọn họ nghe thế nào cũng cảm thấy đội trưởng Dịch đang trá hình mắng cô.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, ngoan ngoãn đi lấy cơm rồi tìm một góc ngồi xuống ăn.
Song mới ăn hai miếng, đã có người ngồi xuống đối diện cô.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên thấy Dịch Sùng Chiêu ngồi đối diện cô ăn cơm, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vừa rồi nhưng giọng ôn hòa hơn rất nhiều:
Buổi tối em tự huấn luyện cơ bản trước, anh phải họp nên đến muộn hai tiếng.
Dịch Sùng Chiều xuống tầng định đến phòng ăn thấy ngay bóng người quen thuộc kia, vội đi vào, hỏi:
Tại sao vẫn huấn luyện thế: Còn không đi ăn, phòng ăn sẽ đóng cửa mất.
Nhiếp Nhiên lau mồ hôi:
Vâng, giờ em đi đây.
Hai người sánh vai đi đến phòng ăn, lúc đến gần cửa, Dịch Sùng Chiêu gặp Vu Thừa Chinh, đứng lại nói chuyện với anh ta mấy câu.
Đèn đường phía xa sáng lên.
Nhiếp Nhiên xong bốn trăm mét vượt chướng ngại vật cuối cùng, người đầm đìa mồ hôi đứng ở5 trong sân.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn cô rất cô đơn.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Không sao, anh không đến cũng được, đâu phải em không có tay có chân.
Anh khựng tay gắp đồ ăn lại, ngẩng đầu nhìn cô:
Bất bình thay bọn họ à?
Cô lắc đầu:
Không phải, chỉ là cảm thấy anh lấy việc công làm việc tư.
Ai bảo bọn họ suốt ngày để ý đến em, còn giúp em lấy cơm? Hừ! Làm như em không có bạn trai ấy.
Dịch Sùng Chiêu cũng rất thẳng thắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.