Chương 3011: Chỉ cần em vui là được


Mặc dù bất mãn nhưng vì mình là đội trưởng, hơn nữa bọn họ cũng không phải là lính của mình nên anh cũng chỉ chào lại, đợi bọn họ 8rời đi mới đi vào sân huấn luyện.


Anh có chuyện muốn nói với em.
Mới vừa đứng lại, anh đã nói với cô.

Anh xin lỗi, hôm đó anh không nên bỏ đi, để lại em ở đó một mình.
Đỉnh đầu truyền tới tiếng xin lỗi chân thành của Dịch Sùng Chiêu.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rất khó diễn tả, theo bản năng vòng tay chặt qua eo, áp mặt vào ngực anh, thấp giọng nói:
Anh không cần phải vì em mà làm đến mức này.

Hai người lại ôm nhau một lúc nữa, Nhiếp Nhiên nhớ tới
đám nhóc
anh vừa nói, thuận miệng hỏi:
Bọn họ nói còn có hai đơn vị sắp đến đây, chắc sắp diễn luyện rồi nhỉ?

Lần này anh không lo việc này nên không rõ, vả lại là đội trưởng cũng không thể tiết lộ cặn kẽ được cho nên chỉ ừ một tiếng:
Chắc là sắp rồi, gần đây em huấn luyện không tệ, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Trong giọ3ng nói nóng nảy mang theo mấy phần bất an, sợ Nhiếp Nhiên sẽ từ chối mình.
May mà Nhiếp Nhiên không làm thế, cô gật đầu, 9đi theo anh đến nhà kho.

Không phải là em không muốn công khai, chỉ là...

Cô còn chưa nói xong, anh đã vỗ lên vai cô:
Cho dù là vì nguyên nhân gì thì anh giở trò với em cũng là do anh sai, em giận là đúng rồi.

Thật không?
Anh nâng cao giọng:
Vậy thì tốt, vậy thì tốt, em không giận thì tốt.
.
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh vui vẻ mà càng thêm nặng nề, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn anh trong bóng tối:
Anh không cảm thấy uất ức à?

Còn công khai hay không công khai, chỉ cần em vui là được.

Nhiếp Nhiên lại siết chặt tay ôm anh hơn.

Dù sao thì em cũng không chạy thoát được.
Dịch Sùng Chiêu Cổ Lâm ra vẻ thoải mái nói đùa.
Nhiếp Nhiên cười khẽ, ngước đầu lên nhìn anh hỏi:
Anh tự tin vậy à?

Cô chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi à?
Ý đó là chấp nhận đúng không?
Anh hếch cằm, giọng đắc ý:
Dĩ nhiên rồi, trước đây anh không có ở trong đơn vị cũng theo đuổi được em, huống hồ là bây giờ, đám nhóc kia căn bản không phải là đối thủ của anh.

Nhiếp Nhiên bật cười, sự khó chịu và bế tắc trong lòng mấy ngày liên tiếp đều tiêu tan.
Anh hỏi dè dặt, sợ mình hiểu nhầm ý cô.
Nhiếp Nhiên bước gần anh thêm một bước, để hai người càng sát vào nhau hơn:
Em không giận.


Vậy...
em còn giận không?

Mấy ngày nay cô không nói chuyện với anh là vì không biết nên nói như thế nào.
Đúng là cô không thích Dịch Sùng Chiêu giở trò với mình, khiến mình giống như kẻ ngốc chẳng hay biết gì, nhưng anh cũng cảm thấy không vui vì anh không thể công khai, không thể dùng thân phận bạn trai đi cạnh cô.
Mùi hương quen thuộc, vòng tay ấm áp.
Khoảnh khắc được ôm, Nhiếp Nhiên mới biết hóa 5ra mình lại nhớ cái ôm này thế nào.
Ngay từ đầu cô đã không cho là Dịch Sùng Chiêu sai, nếu như hôm nay cô yêu cầu danh phận này mà anh không cho cô, có lẽ cô sẽ trực tiếp đoạn tuyệt với anh.
Dù sao cũng không có ai muốn lén lén lút lút thời gian dài như vậy.

Thật ra cũng không tính là anh sai.


Không, là lỗi của anh, nếu như không phải anh muốn công khai thì không đến nỗi em tức giận thế.

Cửa đóng lại, trong phòng lập tức tối đen.
Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo l6ấy cô, ôm cô vào trong lòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.