Chương 3013: Không phải không yêu, chỉ là không muốn


Nhưng dù có hy vọng như thế nào đi nữa thì thời gian vẫn trôi qua.

Nhiếp Nhiên chủ động nói với anh:
Không còn sớm nữa, em phải đi đây.
8

Dịch Sùng Chiêu vẫn không chịu buông tay, anh ôm cô một lúc nữa rồi mới không cam tâm tình nguyện buông cô ra.

Dĩ nhiên rồi.
Cô khom người, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, hôn nhanh lên khóe môi anh.
Anh không ngờ cô sẽ dùng chiêu này, ngơ ngác mất nửa giây, lúc muốn giữ lấy cô thì Nhiếp Nhiên đã rời đi, để lại anh ngồi một mình tại chỗ rồi.
Anh chạm nhẹ lên khóe miệng, đến bây giờ vẫn còn có thể cảm giác được chút ấm áp mềm mại kia, khẽ cong môi lên cười.
Nếu không chắc chắn thật thì không thể nào giấu ông, mạo hiểm lệnh cấm của Quân khu 9 lén lẻn vào đường biên giới đi giúp anh.
Dịch Sùng Chiêu lắc đầu:
Không, không phải là không chắc chắn, hình như cô ấy chỉ không muốn gả cho cháu.

Có lẽ phải nói là cô không muốn bước vào hôn nhân.
Cô vừa mới đứng lê3n, anh đã giữ lấy tay cô, mang theo mấy phần thăm dò:
Tối hôm nay đừng huấn luyện được không? Em không thèm quan tâm đến anh mấy ngày rồi, thế n9ào cũng phải bù đắp chứ.

Càng nói anh càng thấy uất ức, Nhiếp Nhiên nghe mà chỉ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn từ chối:
Không được, sắp d6iễn luyện rồi, còn không huấn luyện em sẽ ngáng chân mọi người mất.
Quả nhiên anh nghe xong vẻ mặt rất hụt hẫng, cô hơi mềm lòng, buột miệng nói5:
Nhưng có thể kết thúc trước nửa tiếng để ở với anh.

Mắt Dịch Sùng Chiêu sáng lên:
Thật không?

Lý Tông Dũng trừng anh, cảnh cáo:
Nhóc con, lần sau còn mắc lỗi thử xem! Nếu để cháu nội chú không ra đời được, xem chú có đánh chết cháu không.


Chú cứ nghĩ đến con dâu trước đi.

Thật ra anh cũng chỉ vô tâm nói một câu mà thôi, nhưng lại bị Lý Tông Dũng bắt được ngay:
Sao thế, nó không muốn gả cho cháu à? Hay hai đứa cãi nhau vì chuyện này?

Đến tận lúc tới phòng làm việc của Lý Tông Dũng, ý cười đó vẫn chưa thu lại được.
Vừa vào phòng làm việc, Lý Tông Dũng ngẩng đầu lên thấy ý cười phơi phới của anh, hừ một tiếng:
Làm hòa rồi đấy à?

Dịch Sùng Chiêu hoàn hồn lại, lúng túng ho khan, ấp úng vâng một tiếng coi như trả lời.
Dịch Sùng Chiêu vốn vẫn còn vui vẻ, vì câu này của ông mà tâm trạng lại trở nên nặng nề.

Gần như thế.
Anh cố ý ra vẻ thoải mái, nhưng vẻ mặt lại hơi mệt mỏi.

Gần như thế? Nó không muốn gả cho cháu thật à?
Chuyện liên quan đến cháu nội mình, ông cũng thấy lo:
Không thể nào, hai đứa trải qua nhiều chuyện như vậy, nó vẫn không chắc chắn về cháu à?


Vậy có phải là vì tuổi tác không? Dù sao nó cũng mới trưởng thành, chênh lệch giữa hai đứa khá lớn.

Dịch Sùng Chiêu cau mày, thở dài:
Vâng, cháu cũng cho là thế, cho nên muốn hoãn lại đã, không vội.


Ừ, đúng thế, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là biên giới, chờ chuyện biên giới kết thúc, hai đứa có nhiều thời gian hơn, sẽ ổn thôi.


Hy vọng là thế.
Anh không nói thêm gì nữa.

Lý Tông Dũng là bề trên không thể nhúng tay vào quá nhiều, dù sao đây cũng là chuyện của hai đứa nhỏ, ông nhanh chóng chuyển chủ đề:
Cháu đã chuẩn bị xong việc đàm phán tiếp theo chưa?



Xong rồi ạ.
Nói đến chuyện công việc, Dịch Sùng Chiêu thu lại tâm trạng vừa rồi, nghiêm túc trả lời ông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.