Chương 3050: Anh ta là người cô đợi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 787 chữ
- 2022-02-26 04:12:39
Kể từ ngày cô công khai, Uông Tư Minh và Phương Lượng như đột nhiên biến mất bên cạnh cô.
Đương nhiên cô hiểu, từ trước đến giờ Uông Tư Minh8 không hề che giấu biểu hiện và cử chỉ với cô, nhưng cũng không hề cưỡng cầu.
Mặc dù lúc mới quen hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng lúc3 Nhiếp Thành Thắng ngã ngựa, anh ta đã giúp cô.
Có chuyện gì thế?
Vừa vào sân huấn luyện cô đã hỏi.
Trước đây cô nói muốn vào Quân khu 9 tìm người mình thích, thật ra...
chính là anh ta đúng không?
Sau khi im lặng mấy giây, Uông Tư Minh mới nói.
Khi đó nhà họ Uông và nhà họ Nhiếp đứng trên cùng một chiến tuyến, nếu như nhà họ Nhiếp ngã9 xuống, nhà họ Uông thể nào cũng bị tổn hại nên nhà họ Uông vốn phải ra tay giúp.
Tuy kết cục sẽ không thay đổi, nhưng nếu bọn họ ra tay th6ì chuyện đó sẽ không dễ giải quyết như vậy, thế nào cũng sẽ phức tạp hơn.
Nhưng anh ta vẫn thuyết phục Uông Phủ không ra tay giúp đỡ mà chỉ5 đứng nhìn.
Chấp nhận dễ dàng như vậy không phải tác phong của cô.
Còn nữa, nghe nói Dịch Sùng Chiêu là do Tông Dũng dạy dỗ, mà Lý Tông Dũng lại yêu quý Nhiếp Nhiên...
Nhưng bây giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa? Sự chờ đợi nhiều năm của anh ta đã hoàn toàn kết thúc vào giây phút cô chủ động đi về phía người đàn ông kia.
Ngay từ đầu anh ta đã nhìn ra thái độ của Nhiếp Nhiên đối với Nhiếp Dập, đương nhiên cũng nhìn ra thái độ của Nhiếp Nhiên đối với Dịch Sùng Chiêu.
Người khác không biết, nhưng anh ta rất rõ, trước đây An Viễn Đạo chỉ bắt cô chạy thêm mấy vòng mà cô còn dám cãi lại, thậm chí phạt đứng mấy ngày mấy đêm cũng không chịu nhận sai, suýt nữa thì chết.
Còn Dịch Sùng Chiêu, ngay từ lần đầu tiên gặp đã phạt cô, cho dù cô có nhịn thế nào thì cũng phải chất vấn mấy câu mới đúng, nhưng cô không làm thế.
Uông Tư Minh lắc đầu:
Lời này người khác có thể tin, nhưng tôi thì không.
Anh ta đứng sánh vai với cô, nhìn về phía đường chân trời mờ mịt:
Tính cô lạnh lùng, ngay cả đám người Hà Giai Ngọc mà cô cũng mất rất lâu mới tiếp nhận được, càng đừng nói là tôi...
bây giờ sao cô có thể sẽ thích người mới trở về đơn vị hơn một tháng được? Cho nên tôi đoán cô đã quen anh ta từ trước rồi.
Mặc dù tôi biết chuyện này rất hoang đường.
Thật ra nói xong lời cuối cùng, anh ta cảm thấy mình điên rồi.
Hai chuyện này sao có thể so sánh được?
Vừa gặp đã yêu, tình yêu...
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng giống như con dao còn đang cắt vào tim Uông Tư Minh, vô cùng đau đớn, ngay cả bàn tay giấu dưới tay áo cũng bất tri bất giác siết chặt lại.
Câu này lại khiến con người của Nhiếp Nhiên co lại.
May mà bây giờ là buổi tối, xung quanh không có ánh đèn nên anh ta không phát hiện ra sự thay đổi của cô.
Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra tại sao cô lại chọn anh ta nhanh như vậy.
Nhiếp Nhiên mím chặt môi, bình tĩnh nói:
Từ trước đến giờ, chuyện tình cảm đều không có lý do.
Hóa ra là như vậy, cô nói cũng đúng...
Thật ra Uống Tự Mình có rất nhiều lý do để phủ định lời Nhiếp Nhiên.
Anh ta không phải người đầu óc đơn giản như Nghiêm Hoài Vũ, Hà Giai Ngọc.
Nhưng mấy ngày nay càng nghĩ anh ta càng cảm thấy chỉ có khả năng đó.
Chẳng lẽ anh chưa nghe thấy bốn chữ vừa gặp đã yêu à? Mọi người đối với tôi mà nói chỉ là bạn.
Anh ấy đối với tôi mà nói là người yêu.
Là cô nợ Uông Tư Minh, cho nên dù không nhiệt tình với anh ta nhưng ít ra cô vẫn tỏ vẻ ôn hòa.
Có thể nói chuyện không?
Uông Tư Minh chủ động nói.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Dĩ nhiên rồi.
Hai người đi đến sân huấn luyện, lúc này đã không còn ai ở đây nữa.
Chúc mừng.
Cảm ơn.
Bốn chữ đơn giản kết thúc, Nhiếp Nhiên rời đi không hề do dự.
Uông Tư Minh đứng tại chỗ, hồi tưởng lại từng cảnh trước kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.