Chương 3103: Hợp khẩu vị của tôi


Nhiếp Nhiên chưa kịp né tránh đã cảm thấy có một lực mạnh kéo lấy eo mình.


Cô làm việc luôn tuyệt tình như vậy.
Tiếng Mạ8c Thừa vang lên bên tai cô.

Viên đạn theo câu nói của hắn lao vút qua người cô.
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Nhiên mới lên tiếng:
Tìm một chỗ cho tôi xuống là được rồi.

Lên xe của tô5i rồi, muốn xuống khó lắm.
Mạc Thừa nói mà không quay đầu lại.
Nhiếp Nhiên ném khẩu súng của Mạc Thừa lên chỗ kính chắn gió, lạnh lùng nói:
Tôi là lính, cho dù phạm sai lầm cũng vẫn là lính, anh đừng tìm phiền toái cho mình.

Nhưng tôi thích thể.
Mạc Thừa nghiêng đầu sang toét miệng cười với cô.
Nhiếp Nhiên ngước mắt nhìn hắn:
Vậy anh đừng hối hận.

Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận.
Mạc Thừa cười, Nhiếp Nhiên cũng lười phản ứng với hắn.
Quả nhiên, nghe được câu này, Mạc Thừa phá lên cười:
Ha ha ha ha, hợp khẩu vị của tôi!
Nói xong hắn tăng tốc lái về phía trước.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một ngôi nhà.
Mấy tên thuộc hạ đang đánh bài bên ngoài thấy xe của Mạc Thừa trở lại, đều ném bài xuống, tiến lên đón.
Một lúc sau, thấy bầu không khí ngột ngạt, Mạc Thừa liền chủ động hỏi một câu như tán gẫu:
Nói xem, rốt cuộc Tiểu đoàn trưởng của các cô đã làm gì cô mà lại khiến cô khắc cốt ghi tâm, muốn nhớ cả đời thế?
Nhắc tới Tiểu đoàn trưởng, khí thế của cô liền thay đổi hẳn, như đang đè nén cơn giận.
Mạc Thừa cười hỏi:
Sao, không tiện nói à?

Với chỉ số thông minh của anh, những lời tôi nói ban nãy đã đủ để anh biết nguyên nhân hậu quả rồi chứ.

Vậy rốt cuộc cô có nổ súng giết chiến hữu của mình không?
Lần này Mạc Thừa ngẩng đầu lên nhìn cô, câu này không còn là thăm dò nữa mà là hỏi thẳng.
Nhiếp Nhiên cười lạnh:
Cho dù lúc đó hai người kia chưa chết, nhưng có thể khẳng định rằng bây giờ họ sẽ không sống được.
Mạc Thừa không phải người mù, hắn không thể nào không nhìn thấy phát sáng cuối cùng của cô bắn vào đâu.
Ai ngờ mới tới gần đã thấy một cô gái mặc đồng phục Quân khu 9 cùng xuống xe với lão đại nhà mình.
Đệch đệch đệch! Chuyện quái gì thế này! Bọn chúng căng thẳng rút súng nhắm vào Nhiếp Nhiên.
Nhưng Mạc Thừa và Nhiếp Nhiên đều như không nhìn thấy đám người kia.

Chặn hậu.
Mạc Thừa phân phó đám3 người kia rồi nhét Nhiếp Nhiên vào trong xe, lái xe rời đi.
Nhiếp Nhiên vào xe xong giống như không nghe thấy chuyện bên9 ngoài nữa, cô không có một chút phản ứng nào, hoàn toàn không lo lắng đám người Quân khu 9 kia sống hay chết.
Xe lao nha6nh trên đường.

So với chỗ Dư Xuyên, cô cảm thấy nơi này thế nào?
Mạc Thừa cười hỏi.
Hắn biết cô từng làm gián điệp ở chỗ Dư Xuyên.
Nhiếp Nhiên nhìn tòa nhà cũ nát trước mặt, trả lời rất đúng trọng tâm:
Hang ổ thổ phỉ.
Dư Xuyên rất để ý đến thể diện, cho dù là chỗ ở hay quần áo đều cẩn thận tỉ mỉ, còn giống xã hội thượng lưu hơn cả xã hội thượng lưu.

Cô nói cái gì!
Người xung quanh nghe thấy thế, lập tức khó chịu.

Mạc Thừa cười lớn:
Cô nói đúng, chính là hang ổ thổ phỉ, tôi đâu có rảnh làm lắm thứ như Dư Xuyên.

Thế nào, có hài lòng không?

Anh là lão đại, anh thích là đủ rồi.
Mạc Thừa đi vòng qua đầu xe đến trước mặt cô, giơ tay ra khoác vai cô:
Sao có thể chỉ tôi thích được, cô cũng là một phần trong đó, cô cũng phải thích mới được.
Mấy tên giơ súng nghe mà há hốc mồm.

Một...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.