Chương 3155: Làm nũng


Hình như cảm nhận được người ở cửa đang nhìn chằm chằm mình, anh dừng tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng nếu nhìn8 kỹ sẽ phát hiện anh đang siết chặt cái bút lại.

Nhiếp Nhiên bị anh nhìn đến lúng túng, đứng gãi mũi, nói:
Tiểu đoàn3 trưởng bảo em tạm thời nghỉ ngơi một đêm, em không có chỗ nào ở, cũng không thể ngủ ở chỗ Tiểu đoàn trưởng được nên chỉ có t9hể đến đây.
Đây là lần đầu tiên cô luống cuống nói chuyện với Dịch Sùng Chiêu thế này.
Nghĩ thôi cũng thấy mất mặt. 6
Trước kia vào phòng làm việc của anh, anh chỉ hận không thể kéo cô vào trong, vậy mà bây giờ vào còn phải nhìn sắc mặ5t anh, sợ bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đúng là mình tự tạo nghiệp thật! Đang suy nghĩ thì nghe thấy anh từ một tiếng, nói:
Vào đi.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may mà không bị đuổi ra ngoài, vẫn bảo toàn được thể diện.
Nhiếp Nhiên cuống lên kéo anh lại:
Không đủ, em còn có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Không biết có phải cô kéo quá mạnh không mà Dịch Sùng Chiêu lảo đảo, hai người sát lại gần nhau.
Nhiếp Nhiên thuận thể với hai tay qua, vùi đầu vào lòng anh.
Ngộ nhỡ bị đuổi ra ngoài, cô còn phải trở về chỗ Tiểu đoàn trưởng, thế nào cũng bị cười nhạo.
Nhiếp Nhiên vừa vui mừng vừa đi vào trong phòng.
Cơ thể Dịch Sùng Chiêu khẽ run lên, ánh mắt hoảng hốt:
Em nghỉ ngơi đi, đã mệt lâu thể rồi.
Nói rồi anh định kéo tay cô ra.
Nhưng Nhiếp Nhiên đâu có dễ để cho anh kéo, cô ôm chặt, dán cả người vào anh, cọ chóp mũi vào ngực anh, buồn bực hỏi:
Rốt cuộc làm thế nào anh mới chịu cho em một cơ hội?
Hơi ẩm truyền qua vải khiến anh cảm thấy da mình nóng lên.

Sắp sáng rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện này...
chuyện này đợi nhiệm vụ kết thúc rồi nói.
Anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, muốn kéo giãn khoảng cách với cô.
Nhưng lúc cô ngồi xuống bên cạnh anh thì anh lại đứng lên, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi cầm ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên đứng phắt lên, nhanh tay kéo lấy cổ tay anh, hỏi:
Anh đi đâu thế?
Dịch Sùng Chiêu vẫn nhìn ra cửa, bình tĩnh trả lời:
Cái lều này anh để lại cho em, em nghỉ ngơi đi.

Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh đi đâu?
Nhiếp Nhiên nắm chặt tay anh không buông.

Vậy anh đừng đi, ở lại đây.
Nhiếp Nhiên không buông tay, bám lấy anh như sắp treo lên người anh:
Anh ở với em một lúc đi, đã nhiều ngày em không được nghỉ ngơi tử tế rồi, cực kỳ mệt, còn vô cùng nhớ anh.
Dịch Sùng Chiêu nghe mà cảm thấy hốt hoảng, sợ mình không kiên trì nổi nên kiếm cớ qua loa:
Anh có việc, cần bàn với mấy người kia chuyện hành động sắp tới.
Nhưng vào tai cô lại như anh không muốn ở cùng mình, ghét sự tồn tại của mình.

Sao em vừa đến anh đã có việc?
Nhiếp Nhiên nghiêm túc ngẩng đầu lên.

Anh đến chỗ Tiểu đoàn trưởng, đúng lúc có chuyện nói với chú ấy.
Nhiếp Nhiên cười lạnh:
Tiểu đoàn trưởng bảo em đến đây, anh cảm thấy anh qua đó ngài ấy sẽ giữ anh lại à?

Vậy anh qua ở với những người khác, dù sao cũng chỉ có ba tiếng, sắp hành động rồi.
Nhiếp Nhiên tức đến đau phổi:
Anh thà chen chúc với người khác cũng không muốn ở lại đây à?

Anh chỉ không muốn quấy rầy em nghỉ ngơi.

Anh nói hời hợt nhưng lại chính đáng khiến Nhiếp Nhiên nhất thời không giận nổi, cô dừng lại mấy giây mới nói:
Em không nghỉ ngơi nữa, chúng ta nói chuyện đi, thế nào?

Vừa nãy nói vẫn chưa đủ à?
Anh hất tay cô ra, định đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.