Chương 3159: Lý trí đến nhẫn tâm
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 715 chữ
- 2022-02-27 08:54:50
Vừa kéo rèm ra đã thấy Lý Tông Dũng đang vừa xem tài liệu vừa ăn bánh bao chay.
Tiểu đoàn trưởng cả đêm không ngủ hay là vừa8 mới dậy thế?
Bởi vì không có người ngoài nên cô nói chuyện thoải mái, chưa chào đã đi thẳng vào.
Nhiếp Nhiên cắn bánh bao, suy nghĩ:
Vậy có lẽ hôm nay người ngồi đối diện tôi khác biệt chăng, cấp bậc khác nhau, khẩu vị cũng thay đổi.
Bớt nịnh nọt đi.
Lý Tông Dũng đã nhìn ra cô cố ý trêu mình rồi.
Có lẽ cô biết lần này mình làm không tốt, hổ thẹn trong lòng nên mới nhượng bộ.
Lý Tông Dũng hỏi một câu:
Cho dù rời khỏi Quân khu 9?
Nhiếp Nhiên khựng lại, nói:
Nếu như ngài cảm thấy cần, tôi có thể rời đi.
Cô vô cùng nghiêm túc, không giống giả vờ.
Tim Lý Tông Dũng nhói lên:
Cô và nó cãi nhau đến mức này rồi à?
Rốt cuộc cái thằng kia làm sao thế? Khiến cô nói ra câu này chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng!
Nhiếp Nhiên, nó chỉ như vậy nhất thời thôi, cô đừng cho là thật.
Lý Tông Dũng muốn khuyên nhủ.
Suy cho cùng chuyện này cũng là do tôi, nếu muốn tôi rời đi, tôi sẽ phục tùng sự sắp xếp của cấp trên.
Lý Tông Dũng không quen thấy cô ngoan ngoãn thế này, nghiến răng trách mắng:
Lúc này cô lại muốn phục tùng à? Sao khoảng thời gian đó chết cũng không chịu?!
Thấy ông nghiến răng ken két, Nhiếp Nhiên cười khẽ.
Còn cười! Con nhóc này, có phải muốn ăn đòn không!
Cô cúi đầu:
Thật ra ban đầu nếu không phải ngài và anh ấy giấu giếm, tôi đâu có tư cách vào Quân khu 9.
Tạm thời vẫn chưa tỉnh, nhưng các chỉ số đã ổn định rồi.
Nhiếp Nhiên hơi hụt hẫng:
Bác sĩ có nói khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại không?
Không biết, bác sĩ nói cô ấy mất máu quá nhiều, thời gian bị sốc quá dài, phải dựa vào chính mình mới được.
Đều tại tôi.
Nhiếp Nhiên im lặng một lúc lâu mới nói.
Lý Tông Dũng cũng thở dài:
Cô đừng quá tự trách, đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả.
Nhiếp Nhiên cười khổ lắc đầu, lười phản bác.
Cô đuổi người đến chỗ tô3i, còn ngủ cái gì! Thằng nhóc đó càng ngày càng phiền.
Lý Tông Dũng chỉ cái ghế đối diện:
Ngồi xuống ăn sáng đi.
Tôi ăn đồ của T9iểu đoàn trưởng không hay cho lắm.
Tuy nói thế nhưng Nhiếp Nhiên đã đi tới, ngồi xuống.
Lý Tông Dũng bật cười, giả vờ tức g6iận trừng cô:
Bớt làm bộ làm tịch đi, ăn mau lên.
Nhiếp Nhiên cầm bánh bao lên ăn, vừa ăn vừa cảm thán:
Quả nhiên bữa sáng của Ti5ểu đoàn trưởng ngon hơn của đám lính chúng tôi nhiều.
Không phải Tiểu đoàn trưởng cũng ăn đồ từ cùng một phòng ăn với các cô à?
Lý Tông Dũng cạn lời.
Được rồi, cô đừng có thế nữa, tạm thời tôi không tính chuyện lần này với cô, nhưng đợi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ tính sổ cả thể.
Nhiếp Nhiên không hề để ý:
Tỉnh đi tính đi, ngài muốn phạt thế nào cũng được, tôi nhận hết.
Thật không?
Thật.
Khoảng thời gian này cô bạn giúp Mạc Thừa cướp địa bàn, rạng sáng hôm nay trở về bận cãi nhau với Dịch Sùng Chiêu, suýt nữa quên mất chuyện này.
Gần đây Lý Kiểu thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa?
Cô ngắt lời Lý Tông Dũng.
Nhiếp Nhiên bật cười:
Tiểu đoàn trưởng hiểu lầm rồi, không phải thế, không phải là vì cãi nhau.
Là tôi cảm thấy tôi không nên ở lại Quân khu 9.
Lý Tông Dũng sững sờ, cau chặt mày, tưởng là liên quan tới chuyện kia, vì vậy lại khuyên:
Tuy lần này cô phạm lỗi không nhỏ, nhưng dù sao Lý Kiêu cũng không phải do cô hại, cô...
Lý Kiêu? Đúng vậy, Lý Kiêu!
Mọi người đã làm rất nhiều cho tôi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.