Chương 3203: Vận may
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 704 chữ
- 2022-02-27 09:00:03
Nhưng cứ kéo dài thế này cũng rất nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên nhìn lên cửa kính:
Cửa không được thì đập cửa kính đi.
Cô chắ8c chứ?
Hắn nói thế là bởi vì ngoài cửa xe cũng bị bùn đá chặn rồi, một khi mở ra, không biết là bùn đá bên ngoài lăn hết vào đây 3hay là may mắn chui ra.
Hắn xử lý nốt chỗ kính sót lại, bùn đất càng rơi vào nhiều hơn, nhưng cũng chỉ một lúc sau đã dừng.
Càng lúc càng nhiều ánh sáng chiếu vào.
Chẳng lẽ lần này bị chôn sống thật à?! Đang suy nghĩ thì Mạc Thừa chống hai tay lên ghế và kính chắn gió, dùng thân thể che chắn cho Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy vậy, ngẩn ra rồi vội hô lên:
Này! Anh làm cái gì thế!
Hai tay hắn dùng để chống đỡ thân thể, chỗ bùn đất kia ập hết vào mặt hắn, không kịp xử lý sẽ bị ngạt chết!
Nếu như lăn vào, nước mưa sẽ chảy vào, bọn họ sẽ bị ngạt chết.
Nói cách khác, cửa kính xe 9có thể là cửa sinh, cũng có thể là cửa tử.
Còn không bằng liều xem.
Mạc Thừa gật đầu, toét miệng c5ười:
Được rồi, dù sao cũng là đề nghị của cô, nếu chết thật, cô lại nợ tôi một lần, kiếp sau nhớ trả cho tôi.
Nói xong, hắn đập vào cửa kính.
Một lần, lại một lần nữa.
Cuối cùng tiếng kính nứt vang lên trong chiếc xe yên tĩnh không một tiếng động.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ầm...
Hắn lại đấm mạnh một phát nữa, cửa kính vỡ vụn.
Chắc chắn!
Nhiếp Nhiên trả lời như đinh đóng cột.
Không đập kính ra, 6không khí trong xe sớm muộn cũng hết, đến lúc đó vẫn chết.
Cho đến khi phá ra được một lỗ lớn, Mạc Thừa mới bám hai tay vào cửa sổ, đu người ra khỏi xe rồi dần dần bò ra ngoài.
Bên ngoài có thể dùng hai chữ hỗn loạn để hình dung.
Nhưng bởi vì bên ngoài bị đất đá chặn lấy nên sau khi đập vỡ, không chỉ không đập được kính ra, ngược lại nước mưa và bùn đất bên ngoài ập hết vào.
Nhiếp Nhiên căng thẳng.
May mà vị trí hiện tại của bọn họ hơi xa nên chỉ bị chôn vùi một nửa, nhưng không thể bảo đảm lần sau có bị vùi lấp hẳn không.
Vì thế, hắn nhất định phải tăng tốc cứu Nhiếp Nhiên ra mới được.
Mắt Nhiếp Nhiên sáng lên:
Mạc Thừa, có ánh sáng, mau! Có ánh sáng!
Giọng cô không sao che giấu được mừng rỡ.
Mạc Thừa lau mặt, nhìn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, cũng cười:
Ha ha, xem ra là đại nạn không chết rồi.
Vừa rồi hắn cảm nhận được bùn đất rơi vào một lúc là hết, cho nên thật ra không cần Nhiếp Nhiên nói, hắn cũng biết chắc chắn có hy vọng rồi.
Đúng lúc này, Mạc Thừa buông tay ra, cả người tuột xuống.
Ánh sáng yếu ớt chiếu từ bên ngoài vào.
Vì xe bị lật nên tay phải cô bị đè, chỉ có thể duỗi cái tay trái bị thương ra.
Nhưng lúc này cô đã không quan tâm được đến vết thương trên tay mình nữa, cô nắm chặt tay Mạc Thừa, cố gắng leo ra ngoài.
Lần thứ nhất Mạc Thừa sợ chấn động quá lớn sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên dùng lực không mạnh, vì thế không đập vỡ được cửa.
Hắn tăng lực dần.
Núi sạt lở làm gãy hết cây cối xung quanh.
Con đường bọn họ đi trước đó đã sớm bị vùi lấp.
Này!
Nhiếp Nhiên muốn giơ tay ra kéo hắn, nhưng tay cô bị thương, không làm được.
Nào, tôi kéo cô ra.
Mạc Thừa khom người, giơ tay ra với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cố chịu cơn đau trên người, nghiến răng giơ tay bắt lấy tay Mạc Thừa.
Vì kéo mạnh nên vết thương lại rách ra, cánh tay đau đớn làm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đồng thời máu trên vết thương cũng nhuộm lên tay áo.
Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.