Chương 3217: Đúng là nên kết thúc rồi
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 678 chữ
- 2022-02-27 09:00:03
Lý Tông Dũng nhìn người bên trong qua cửa kính, nghiêm túc nói:
Tôi bảo cậu trông chừng Dịch Sùng Chiêu, tại sao cuối cùng nó lại thành8 ra thế này!
Lúc ấy đúng là tôi đã bảo đội trưởng Dịch đưa Nhiếp Nhiên đi trước, nhưng mà...
nhưng mà anh ấy cứ bắt tôi và Dư3ơng Thụ đi lên trước, tôi không ép được anh ấy, cuối cùng chỉ có thể đi lên.
Sau đó anh ấy cài dây thừng vào người Nhiếp Nhiên,9 khi ấy đất đá lao đến, tôi...
Khi đó anh ta suýt nữa cho là đội trưởng Dịch xong đời rồi! Giây phút đất đá ập đến, trái tim anh ta gầ6n như ngừng đập.
Lý Tông Dũng nắm tay Vu Thừa Chinh, ổn định lại thân thể, nói:
Tôi không sao.
Từ sau khi nhận được tin tức, ông vội vàng chạy đến đây, dây thần kinh căng thẳng quá lâu, bây giờ được thả lỏng nên hơi choáng váng mà thôi, không phải vấn đề nghiêm trọng.
Hay là ngài về trước đi? Để tôi trông cho?
tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Vừa dứt lời, ông đã cảm thấy chân mình nhũn ra.
Vu Thừa Chinh thấy ông lảo đảo, vội tiến lên đỡ.
Tiểu đoàn trưởng! Ngài có sao không?
May mà sau đó kéo cái dây thừng lên mới thấy Dịch Sùng Chiếu treo lủng lẳng ở cuối sợi dây, ướt đẫm như vừa vớ5t dưới nước lên.
Lúc ấy Vu Thừa Chinh mới hiểu vừa rồi lúc Dịch Sùng Chiêu cài khóa cho Nhiếp Nhiên thấy có khi không kịp nên buộc cả mình vào đầu dây thừng luôn.
Như vậy dù anh không kịp leo lên thì vẫn thoát được khi đất đá ập đến.
Mặc dù rất nguy hiểm, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ít nhất sẽ tránh bị mất tích.
Vu Thừa Chinh không thể không bội phục Dịch Sùng Chiêu.
Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
May mà bây giờ đều an toàn rồi, nếu không anh ta sẽ phải hối hận cả đời.
Thấy Tiểu đoàn trưởng nôn nóng, cuối cùng Vu Thừa Chinh vẫn nói:
Tôi xin lỗi Tiểu đoàn trưởng, là tôi không trông chừng đội trưởng Dịch cẩn thận.
Lý Tông Dũng thở dài:
Được rồi, còn sống là được rồi.
Coi như hai người bọn họ mạng lớn, nếu không...
Vu Thừa Chinh thấy sắc mặt Lý Tông Dũng khó coi, dù sao cũng thức cả đêm rồi, cộng thêm khoảng thời gian này luôn dọn dẹp vây quét biên giới, ông là lãnh đạo cấp cao, đương nhiên cũng chưa được ngủ.
Lý Tông Dũng lắc đầu:
Không được, bác sĩ nói 24 giờ tiếp theo rất quan trọng, nếu thuận lợi mới có thể chuyển nguy thành an, tôi phải ở lại đây đích thân trông chừng.
Nói xong ông tìm một cái ghế ngồi xuống.
Vu Thừa Chinh biết mình không thuyết phục được ông nên đi rót cho ông cốc nước nóng.
Hai người ngồi ngoài hành lang phòng bệnh suốt một ngày một đêm, cho đến khi bác sĩ vào phòng bệnh kiểm tra một loạt, chắc chắn với Lý Tông Dũng là bọn họ đã bình an, đồng thời được chuyển vào phòng bệnh bình thường, Lý Tông Dũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu đoàn trưởng, nếu bọn họ đã bình an rồi thì ngài về nghỉ ngơi trước đi.
Tôi ở đây trông là được rồi, có vấn đề gì tôi sẽ báo cáo cho ngài ngay.
Vu Thừa Chinh khuyên.
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn nhìn chằm chằm hai người đang được rút ống truyền chuyển vào phòng bệnh bình thường trong cửa sổ, mãi không nói gì.
Vu Thừa Chính nhìn theo ánh mắt ông, lại tiếp tục khuyên:
Bác sĩ đã nói là chắc chắn không sao rồi mà.
Tôi vừa mới gọi điện thoại cho hai vị lãnh đạo kia, bọn họ nói đã tiến vào công tác kết thúc, muốn ngài trở về một chuyến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.