Chương 3258: Nghèo rớt mồng tơi?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 634 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Nhưng mà...
Vậy không phải bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi rồi à?
Nhiếp Nhiên nhướng mày, hỏi.
Đi đâu thế?
Thấy anh lái xe nhanh như bay trên đường bèn hỏi.
Dịch Sùng Chiêu cười, không nói gì.
Em có cần nghỉ ngơi một lát không?
Anh vừa vào đã thấy Nhiếp Nhiên đang đứng ở cạnh cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Anh đặt nước và đồ ăn lên bàn rồi đi qua.
Lúc này đã muộn quá, trong phòng chờ không có ai ngoài hai người họ.
Lúc quay lại Dịch Sùng Chiêu rót cho Nhiếp Nhiên một cốc trà nóng, lại mua một ít bánh ngọt.
Nhiếp Nhiên ngừng nhai, giả vờ thở dài:
Dù sao em cũng phải quan tâm người nghèo rớt mồng tơi một chút chứ.
...
Khóe miệng Dịch Sùng Chiêu giật giật:
Thể thì cảm ơn em.
Không có gì.
Nhiếp Nhiên nói xong cũng cười nhét một miếng bánh vào miệng anh.
Dịch Sùng Chiêu nhướng mày, trong mắt lóe lên ý cười.
Dịch Sùng Chiêu nghe thấy8 cô trêu, giả vờ thở dài:
Đúng vậy, cô Nhiếp Nhiên, chúc mừng cô sắp lấy một người nghèo rớt mồng tơi.
Nhiếp Nhiên trầm ngâm, sau đó n3ghiêm túc hỏi:
Em có thể hối hận không?
Không thể.
Nhiếp Nhiên:
...
Một lúc sau, cô cảm khái:
Anh nói xem sao em lại xui xẻo như 9vậy, chọn đi chọn lại trong Quân khu 9 lại chọn đúng một người nghèo rớt mồng tơi, xem ra lấy anh xong sau này chỉ có thể ở ký túc xá Qu6ân khu 9 rồi.
Dịch Sùng Chiêu mỉm cười:
Không tin anh thế à? Vậy xem ra anh phải chứng minh mình mới được.
Chứng minh?
Dịch5 Sùng Chiêu không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Bây giờ chúng ta về Quân khu 9 à?
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời đang dần dần sáng lên, hỏi.
Dịch Sùng Chiêu lái xe, nghiêng đầu nhìn cô, nói:
Còn nhớ anh vừa nói phải chứng minh mình cho em xem không?
Nhiếp Nhiên thấy anh muốn giữ bí mật nên không hỏi thêm nữa, chỉ ngồi ngắm cảnh ngoài cửa xe.
Thời gian chậm rãi trôi qua, xe trên đường cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Nhưng dần dần thấy anh không ăn gì, chỉ mải đút cho mình, cô mới nói:
Anh phải ăn nhiều, lái xe cả ngày rồi, anh mới là người mệt nhất.
Thương anh thế à?
Dịch Sùng Chiêu ranh mãnh híp mắt nhìn cô.
Hai người ngồi trong phòng chờ nghỉ ngơi ba tiếng rồi lên máy bay.
Lúc hạ cánh, sắc trời đã bắt đầu sáng lên.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không cần, đợi lát nữa lên máy bay rồi.
Em uống nước ăn chút gì đi, cả ngày hôm nay đều ở trên xe, chưa ăn gì cả.
Dịch Sùng Chiêu dẫn cô đến sofa, đưa nước ấm cho cô.
Nhiếp Nhiên vừa uống nước vừa ăn đồ anh đút cho.
Dịch Sùng Chiêu thấy hai ngày hai đêm cô không được nghỉ ngơi cẩn thận, mặt hơi tái, mắt cũng đen mà đau lòng.
Một đêm chăm sóc anh, một đêm lại cùng anh quay về, thật là vất vả cho cô.
Nhiếp Nhiên hơi sững sờ.
Không đợi cô hỏi rõ, Dịch Sùng Chiêu đã lái xe ra khỏi bãi.
Lúc đến sân bay đã là nửa đêm.
Dịch Sùng Chiêu làm thủ tục xong quay về phòng chờ.
Đã lâu không thấy thành phố lớn sầm uất, Nhiếp Nhiên mải mê nhìn.
Sau một tiếng, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Đến đây làm gì thế?
Nhiếp Nhiên thấy cảnh vật xung quanh đẹp mắt, là một khu biệt thự hạng sang mà cảm thấy kỳ quái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.