Chương 3273: Ngoại truyện: cuộc sống một nhà ba người (3)


Không lâu sau, cửa phòng tắm đã được mở ra.

Dịch Sùng Chiêu mặc quần áo ở nhà, tóc ướt đẫm.

Nhiếp Nhiên thấy anh uốn8g rượu nên cầm máy sấy tóc, vỗ xuống cạnh giường ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Con bé mấy ngày không có chocolate ăn, biết chỗ ba đang huấn luyện sẽ có chocolate nên ra sức quấn lấy cô đòi đi.
Cô không khách khí thu hết chocolate trong túi nó, làm con bé giận dỗi chu môi tìm Dịch Sùng Chiêu khóc lóc kể lể, dáng vẻ đau lòng kia khiến ba nó đầu hàng, nhưng cũng không dám nói gì Nhiếp Nhiên, ai bảo
Nhiếp Nhiên lớn nhất nhà chứ? Anh chỉ có thể kín đáo đưa chocolate cho nó.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Tiểu An An đã bớt quấy khóc hơn, nhưng Dịch Sùng Chiêu lại có ý kiến, anh cảm thấy mỗi lần Tiểu An An bú xong đều mơ màng buồn ngủ, thật sự không nên chơi đùa với nó vào lúc này, bây giờ nó đang tuổi lớn, không nên làm như vậy.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói chiều nào Tiểu An An cũng ngủ rất nhiều, buổi tối chơi đùa một lúc là đúng rồi, mà cô cũng chú ý thời gian, sẽ không quá mức.
Cuối cùng cô còn trách Dịch Sùng Chiêu dung túng cho thói xấu của Tiểu An An, không kịp thời sửa chữa.
Con bé thấy thế cười ngay, thơm lên má Dịch Sùng Chiêu, còn nhõng nhẽo nói:
An An yêu ba nhất!
khiển Dịch Sùng Chiêu cười như tên ngốc.
Thấy Nhiếp Nhiên đi từ ngoài cửa vào, nó càng nói to hơn, rõ ràng là muốn chọc giận Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên sẽ bị chuyện này chọc giận ư? Nhìn hai ba con chơi với nhau, cô cũng không quấy rầy mà rời đi trước.
Vì con nên sau khi cưới Dịch Sùng Chiêu chỉ ăn mấy bữa 6thịt đã bị cấm.
Lần cẩm này kéo dài hơn một năm, bây giờ thấy vợ mình ở ngay trước mặt, vòng eo nhỏ xinh, trắng nõn, anh mư5ợn rượu giơ tay kéo Nhiếp Nhiên lại gần, hôn cô.
Đôi môi đỏ mọng tâm tâm niệm niệm hơn một năm kia khiến anh cảm thấy say mê, bàn tay nóng bỏng luồn vào trong áo cô.
Hơn một năm qua tuy Nhiếp Nhiên cũng từng khiêu khích anh, nhưng vì con, đánh chết anh cũng không chịu động vào cô, dù đã qua ba tháng cũng không chịu.
Anh nói anh không dám mang mạng của con và cô ra cược.
Cho nên suốt hơn một năm, đôi vợ chồng mới cưới luôn sống như hai ông bà già.

Bởi vì cho dù làm cha mẹ hay làm con cái đều là chuyện một đời, đây là món quà ông trời ban tặng cho chúng ta, anh sẽ quý trọng.

Có lẽ những người khác cho là nên tiếc nuối, nhưng anh thì không.
Con trai có cái hay của con trai, nhưng con gái cũng có cái hay của con gái, thực ra anh hy vọng em sinh con gái hơn, như vậy không có ai giành em với anh, thật tốt.
Ánh đèn màu vàng ấm áp phủ lên người anh, vẻ mặt cương nghị lúc này vô cùng chân thành.
Có lẽ là vì đang cho con bú nên cảm xúc biến hóa lớn, Nhiếp Nhiên nghe xong thấy mắt nóng lên, mỉm cười:
Được rồi, nếu anh không tiếc nuối, vậy em cũng không còn gì để nói nữa.
Dịch Sùng Chiêu cười nâng tay cô lên hôn nhẹ, nói:
Ngốc, anh cảm kích em còn không kịp, lấy đâu ra tiếc nuối.
Từ sau buổi tối hôm đó, hình như Dịch Sùng Chiêu định cắt đứt suy nghĩ sinh con trai của Nhiếp Nhiên thật, nửa năm sau trừ lần uống rượu suýt nữa mất khống chế ra, anh không hề động vào cô, nói là cô mới sinh xong, nên điều dưỡng thật tốt.
Nhiếp Nhiên vô cùng không thích điểm này.
Dĩ nhiên cô cũng biết Tiểu An An chỉ là một đứa bé mà thôi, muốn dạy dỗ thì hơi quá đáng.
Cho nên cô sẽ cho Dịch Sùng Chiêu chơi với Tiểu An An một lúc trước khi anh ngủ, sau đó cho nó bú rồi để nó ngủ, như vậy cho dù nửa đêm nó muốn bú thì bú xong cũng sẽ buồn ngủ chứ không phải là quấy nữa.
Mỗi lần Nhiếp Nhiên dẫn nó đi tìm Dịch Sùng Chiêu, nhóm người Lý Vọng đều bể Tiểu An An không buông tay, trừ khi là Vu Thừa Chinh hạ lệnh cho bọn họ đi huấn luyện, nếu không tuyệt đối không thả con bé xuống.
Nhiếp Nhiên rất hoài nghi, không biết con bé này giống ai.
Mặc dù cô giỏi ăn nói, nhưng...

Tại sao lại muốn chọc giận mẹ?
Dịch Sùng Chiêu có chiều Tiểu An An thế nào cũng sẽ không nhượng bộ, bởi vì anh tận mắt thấy cô sinh con đau đớn thế nào, cho nên càng thương cô hơn.
Chỉ là tính Nhiếp Nhiên lạnh nhạt, không quá chiều An An cho nên An An quẩn anh hơn.

Mẹ bắt nạt con, mẹ lấy hết kẹo đi...
không cho con cái nào...
đó là của chú cho con...
mẹ lấy hết đi...

Tại sao phải tiếc? Anh có em, có con, còn tiếc cái gì?
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn anh rút tay ra, đồng thời chỉnh sửa lại quần áo cô, cảm thấy rất lạ:
Nhưng nếu là con trai thì hai ba con sẽ thân thiết hơn, con gái dù sao cũng yếu ớt.

Yếu ớt có gì không tốt? Anh hy vọng cả đời nó đều là công chúa nhỏ, đừng có mạnh mẽ như mẹ nó.
Dịch Sùng Chiêu chỉnh xong quần áo cho cô, nghiêng đầu nhìn Tiểu An An đang ngủ say trên giường với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn ra được anh thật sự rất thích con gái chứ không phải là vì an ủi cô mới nói thế.

Nhưng mà...
Nhiếp Nhiên vẫn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Dịch Sùng Chiêu kéo ngồi xuống cạnh mình, anh thì xuống giường, ngồi xổm cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, vẻ mặt rất nghiêm túc:
Nhiếp Nhiên, anh rất cảm kích em đã sinh cho anh một đứa con, cho dù là trai hay gái, anh cũng sẽ yêu thương chúng, không có gì gọi là tiếc nuối hay hy vọng cả.

Hơn nữa con bé này còn nói ngọt chết người, toàn nói lời dễ nghe, cũng lắm mưu kế, thường xuyên khiến Nhiếp Nhiên đau đầu.
Thế nhưng cả nhà vẫn yêu thường nó.
Cả người Quân khu 9 cũng cực kỳ thích con bé này.
Không, nói đúng hơn, đây là lần đầu tiên cô biết con gái mình...
phiền phức như vậy.
Ăn nhiều đi vệ sinh nhiều cũng thôi đi, nửa đêm còn cực kỳ quấy, hơn nữa có lẽ vì Dịch Sùng Chiêu chiều hư nên phải bế mới im lặng, cứ hễ đặt xuống giường là nó sẽ khóc quấy.
hu hu...
Tiểu An An càng nói càng tủi thân, nước mắt rưng rưng.
Gương mặt nhỏ cộng thêm cái mũi đỏ hồng giống như đánh vào lòng Dịch Sùng Chiêu.
Mặc dù Dịch Sùng Chiêu vẫn ôm nó nhưng không dỗ:
Mẹ là vì muốn tốt cho con, con ăn quá nhiều kẹo,răng sẽ hỏng hết, sau này không ăn được gì cả, ngày nào cũng phải ăn cháo.

Giống bà nội ạ?
Tiểu An An ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi.
Nhiếp Nhiên chính mắt nhìn thấy con nhóc này đợi Lý Vọng và Lý Kiêu nói chuyện với nhau xong, giơ dấu tay OK với Lý Vọng.
Chỉ mười phút ngắn ngủi, tin tức Lý Kiêu và Lý Vọng sắp kết hôn đã lan truyền khắp đơn vị làm Lý Kiêu há hốc mồm, còn Lý Vọng thì cười híp cả mắt, bế Tiểu An An khen ngợi, dốc hết chocolate trong túi cho nó.
Con bé vô cùng vui vẻ, lại nói đủ lời ngọt ngào.
Dịch Sùng Chiêu lau tóc đi tới, ngoan ngoãn ng3ồi yên.
Máy sấy tóc kêu o o, hai người ở quá gần nhau, có lẽ Nhiếp Nhiên nuôi con bằng sữa mẹ nên trên người có mùi sữa thơ9m nhẹ rất dễ chịu.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ nhỏ.
Nhiếp Nhiên nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười.
Lần này cuối cùng cô cũng biết tại sao nó muốn chạy đi tìm ba rồi.
Có lẽ là vì muốn ăn chocolate! Khoảng thời gian này Nhiếp Nhiên phát hiện nó luôn lén ăn chocolate, ông bà đương nhiên chiều nó, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, nhưng Nhiếp Nhiên sợ nó ăn nhiều sẽ sâu răng nên tịch thu hết.
Bây giờ đột nhiên anh có hành động này, Nhiếp Nhiên cũng bám lấy cổ anh.
Lúc hai người đang thân mật, Nhiếp Nhiên bỗng hỏi:
Hay là chúng ta sinh thêm một đứa con trai đi?
Dịch Sùng Chiêu vốn đang hôn lên xương quai xanh của cô dừng lại, cau mày nhìn cô:
Tại sao?

Đủ nếp đủ tẻ không tốt à?
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Dịch Sùng Chiêu nghe vậy mới giãn chân mày ra, nhưng đồng thời cũng dừng lại, nói:
Không cần, anh đã nói chỉ sinh một đứa là đủ rồi.

Nhưng chỉ có một cô con gái, anh không tiếc à?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc.
Mà Nhiếp Nhiên cũng tạm thời không để ý đến chuyện này, vì theo giao hẹn, sau khi kết thúc tiệc đầy tháng một tháng, giường của Tiểu An An sẽ được chuyển sang chỗ cô, cho anh ngủ yên giấc.
Nhưng mà...
Từ khi sinh con ra đến giờ, buổi tối Nhiếp Nhiên không mấy khi dỗ Tiểu An An, cho nên vẫn không thích ứng lắm.
Dịch Sùng Chiêu không nói được gì.
Nhưng từ điểm này là có thể nhìn ra được, tương lai nhà bọn họ nhất định là tổ hợp mẹ hổ bố mèo.
Phải nói là Dịch Sùng Chiêu cưng chiều Dịch An Nhiên không có ranh giới cuối cùng.
hình như không lấy lòng người khác như vậy đúng không? Khoảng thời gian này Dịch Sùng Chiêu bạn chuyện ở đơn vị đã mấy ngày không về nhà, Dịch An Nhiên nhớ ba quá nên Nhiếp Nhiên phải tranh thủ bể nó đến khu huấn luyện dã ngoại, bởi vì ở ngay biên giới nên Nhiếp Nhiên lái xe coi như đi chơi.
Lúc tới nơi, đúng lúc gặp nhóm người kia kết thúc huấn luyện, ai cũng nhào đến bế trêu nó.

Dì ơi, chồng dì gọi dì kìa.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dịch An Nhiên, giọng nói non nớt, đôi mắt to tròn như quả nho của nó khiến lửa giận vì câu nói kia của Lý Kiêu tắt ngấm, đành phải ngầm thừa nhận sự tồn tại của người chồng Lý Vọng này.
Đến khi Nhiếp Nhiên đi rồi, Dịch Sùng Chiêu mới ôm con bé, tuy vẫn cười nhưng giọng nói đã không còn vui như lúc nãy nữa.

Con mang ba ra chọc giận mẹ đúng không?
Anh véo mũi con, động tác rất nhẹ, vẫn rất cưng chiều.
Tiểu An An phát hiện mình bị ba nhìn thấu, thế là lúng túng ôm ba đòi bể đòi thơm.
Đúng như lúc đầu anh nói với Nhiếp Nhiên, anh hy vọng nuôi Tiểu An An thành một cô công chúa nhỏ, gần như cầu gì được nấy.
Tiểu An An ba tuổi đi nhà trẻ nhưng lại không muốn đi, lừa ba nói không nỡ xa ba, kết quả là đi nhà trẻ muộn một năm, làm Nhiếp Nhiên cạn lời đến cực điểm.
Hai ông bà thì khỏi phải nói, chiều nó đến tận trời, ngay cả Nhiếp Dập mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông về nhà cũng suốt ngày bế nó không buông.
Dịch Sùng Chiêu nghiêm túc gật đầu:
Đúng vậy, con xem bà nội không ăn được gì đấy, thật đáng thương.

Nếu răng con hỏng thì sẽ không ăn được thịt, kẹo, cơm nữa.
Dịch An Nhiên vừa nghĩ tới chuyện sau này không được ăn kẹo nữa, lại khóc toáng lên:
Không, không đâu, con...

con không muốn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.