Chương 387: Là ai bắt nạt?



Tứ tẩu, bọn muội đang chơi ném tên vào bình.


Mẫn Thiện đứng ra trả lời.
Mẫn Thiện lại nói:
Trước lúc đấy, muội ấy còn bắt nạt Điền tỷ nhi nữa.


... Bắt nạt như thế nào?


Con chỉ quen người của Tấn vương phủ, tiểu thư phủ khác con cũng không quen biết, đương nhiên chỉ có thể đến đó.
Lục Lan Âm ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh rồi lại nói:
Vừa nãy có rất nhiều người trong phòng Tứ ca, nói về chuyện ngày mai đi bãi săn săn bắn.

Tần vương phi nhìn chằm chằm:
Những người nào?

Tần vương phi nghe vậy liền tức giận:
Con do một thê thiếp hạ đẳng sinh ra như nó mà cũng dám bắt nạt con? Con cũng thật là, sao lại để cho bọn họ đè đầu cưỡi cổ chứ?


Bọn họ nhiều người, con làm sao có thể đấu lại được?
Lục Lan Âm nói, khóe mắt đỏ hoe,
Hơn nữa, cũng chẳng phải là lần đầu tiên tỷ ấy bắt nạt con.


Vài người con cháu Thẩm gia, cùng với Tam tỷ và Tống Liêm.

Tần vương phi lại chau mày:
Con chơi cùng bọn họ, sao lại khiến bản thân thành ra thế này?

Thái giám ở cửa thông báo, Tần vương phi vội vàng đứng dậy.
Tần vương vào cửa, nhìn thấy thái độ đó của hai mẹ con, cũng khó hiểu:
Sao vậy?

Tống Tương nhìn quanh phòng, thấy các mũi tên g8ắn lông vũ nằm đầy trên mặt đất, bình đựng tên đã đổ, còn bọn trẻ mặt đứa nào cũng nhăn nhó, biết là đã xảy ra xô xát, cho nên nàng khôn3g nói gì, chỉ quay sang bảo Hoa Thập:
Dọn dẹp mặt đất.

Thẩm Ngọc cũng không nhiều lời, dắt lấy tay Thẩm Điền rồi nói với bọn t9rẻ:
Đã chơi cả buổi chiều rồi, tất cả trở về phòng đi, lát nữa hoàng thượng còn muốn đãi tiệc, đều trở về chuẩn bị đi.

Lúc này, Lục Chiêm đã tiễn xong khách quay lại.

Lan tỷ nhi có vẻ đã bắt nạt những đứa trẻ khác nên hai đứa nhóc này muốn đòi lại công bằng, ta đang nói chuyện với bọn chúng.

Tống Tương cũng tiễn cô bé tới cửa.
Khi quay lại, nhìn thấy Mẫn Thiện và Tống Liêm đang ngồi xếp bằng trên giường, nàng mới hỏi:
Lan tỷ nhi sao vậy?

Tống Liêm vừa cắn hạt lạc vừa nói.
Tống Tương nghe vậy liền dừng lại, câu
người của Tần vương phủ
đó như một lời nhắc nhở kịp thời dành cho nàng. Lục Lan Âm tuy còn nhỏ nhưng lời nói, hành động cũng như bản lĩnh nói chuyện lựa lời của cô bé đã không hề đơn giản chút nào, điểm này thì Tống Tương đã nhận ra từ lâu.
Nghe vậy, Lục Lan Âm liều bĩu môi:
Còn chẳng phải là bởi vì bọn họ liên thủ bắt nạt con sao!

Nói xong liền kể lại chuyện cãi nhau với bọn Mẫn Thiện.
Nghĩ đến đây, nàng nói với Tống Liêm:
Nếu đệ đã biết, vậy thì chơi ra chơi, khi chơi nhớ giữ chừng mực là được.


Mọi người đang nói chuyện gì vậy?

Mẫn Thiện kể lại đầu đuôi.
Sau khi nghe xong, Tống Tương nghĩ đến sự thật thà phúc hậu của Thẩm Điền, bình thường cũng không trêu chọc người khác, vậy tại sao Lục Lan Âm lại gây khó dễ với cô bé chứ?
Tống Tương mỉm cười, đi thu xếp cho bản thân.
Trong số tất cả các nhi nữ trong vương phủ, Mẫn Thiện có xuất thân thấp nhất. Mẫu thân của cô bé là Nguyệt Hi phu nhân, chỉ là một cơ thiếp tầm thường, thường ngày từ lời nói đến hành động đều vô cùng cẩn thận. Lần này bà ta để cho Mẫn Thiện đi ra ngoài cũng trăm thứ lo lắng, còn mấy lần tới tận chỗ nàng để nhờ vả nàng để ý cô bé giúp bà ta.
Với cục diện hiện tại, bản thân phu thê Tần vương lại gần người của Tấn vương phủ nhất định sẽ khơi dậy nhiều loại suy đoán, nhưng trẻ con thì khác. Chưa kể đó chỉ là chơi cùng nhau, nếu như Lục Lan Âm muốn ngủ ở chỗ bọn họ, cũng không có gì không thỏa đáng. Hơn nữa, người của Tấn vương phủ còn không thể nói gì, nếu không chẳng phải người ngoài sẽ có cớ để nói đến một đứa cháu gái mà người làm bá phụ như ngươi cũng không thể chấp nhận nổi hay sao?
Cho nên Lục Lan Âm cứ hay tìm Mẫn Thiện chơi, rốt cuộc có phải là thật lòng muốn chơi cùng đường tỷ hay không, điều này cũng rất khó nói.
Mẫn Thiện bĩu môi:
Mọi người chơi cùng nhau, dám chơi dám chiu, chỉ có muội ấy thua rồi lại không phục, tổng cộng cũng không ném vào được mấy mũi tên, vậy mà còn cố ý va vào muội khi bọn muội ném tên. Lúc đầu muội chỉ nghĩ là muội ấy không cẩn thận, nhưng lúc Điền tỷ nhi chơi thì bị muội nhìn thấy muội ấy duỗi chân. Muội liền nói muội ấy, muội ấy còn không thừa nhận, cứ khăng khăng là muội ỷ đông bắt nạt muội ấy, còn đá đổ bình đựng tên.

Tống Tương nghe cũng chỉ cho là tranh chấp giữa bọn trẻ, nên không để tâm.

Con vừa mới tới cung Chiêu Dương chơi một lát.


Ồ?
Tần vương phi ngồi xuống, vẻ mặt không để ý lắm:
Sao lại đến chỗ bọn họ chơi vậy?

Bản thân Mẫn Thiện là quận chủ có bối cảnh thấp nhất, bình thường cũng thu mình. Vừa rồi dám đứng ra tranh chấp với Lục Lan Âm, sau đó lại tố cáo Lục Lan Âm với nàng như vậy, chắc hẳn trong lòng cũng sợ Tống Tương có ý kiến, vì vậy nàng mới mở miệng để cô bé có thể yên tâm.
Những tiểu bối này của Tấn vương phủ, ngay cả vương phi cũng chưa từng có ý nghĩ muốn làm khó dễ bọn họ, Tống Tương đương nhiên càng sẽ không!
Lục Lan Âm gọi tiếng
mẫu phi
, Tần vương phi quay đầu nhìn cô bé rồi lại tiếp tục quay lại dỗ Lục Hồng. Mãi cho đến khi thằng bé bị một cái bàn tính vàng to bằng lòng bàn tay do thái giám cầm đến thu hút sự chú ý, lúc này mới dứt ra được.
Sau khi quan sát Lục Lan Âm một lượt từ trên xuống dưới, Tần vương phi mới chau mày hỏi:
Tại sao đầu tóc lại rối bù, rồi y phục cũng nhăn nhúm vậy?

Nhưng nàng là người lớn, không thể ở trước mặt bọn trẻ nói Lục Lan Âm không phải, bèn khuyên nhủ:
Mọi người chơi với nhau, khó tránh khỏi sẽ có cãi vã, có những chuyện không cần quá so đo.


Nhưng muội ấy là người của Tần vương phủ!

Tống Tương nói:
Đương nhiên có thể! Để Tứ ca của muội lấy chút đồ ăn cho bọn muội ăn lót dạ trước, bữa tiệc tối nay chắc chắn sẽ không ăn được nhiều!

Vẻ lo sợ của Mẫn Thiện cũng tan biến bớt rất nhiều:
Đa tạ Tứ tẩu!


Đại tỷ phu, Nhị công tử của nhà Hồ ngự sử, còn có tiểu hầu gia của phủ Vĩnh An hầu, ngoài ra chính là đại gia của Dương gia.

Tần vương phi trầm mặc một chốc, sau đó nói mà vẻ mặt cũng không để tâm cho lắm:
Đều là thân thích nhà bọn họ, ở cùng một chỗ cũng rất bình thường.
Nói xong nàng ta uống một ngụm trà, lại hỏi:
Con chơi cùng với ai?

Riêng 6Thẩm gia đã có bốn năm đứa bé, Tống Tương thấy bọn trẻ rời đi, lại nhìn về phía Lục Lan Âm:
Tứ muội muội có muốn ngồi xuống uống chén t5rà không?

Lục Lan Âm mím môi, vẻ khó chịu trước đó đã biến mất:
Tứ tẩu không cần bận tâm, muội cũng nên quay về thay y phục.
Nói xong, cô bé lại nói với Tống Liêm:
Liêm ca nhi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi chơi.

Tống Tương đứng lên, lại nói:
Mọi người đều đã thu xếp xong rồi sao? Vậy ta cũng phải nhanh lên mới được. Hoa Thập, đi gọi nước đến giúp ta!

Mẫn Thiện đứng lên:
Không biết Tam tỷ đã đi đâu rồi. Tứ tẩu, muội có thể ở đây đợi tỷ ấy không?


Lục Lan Âm trở về cung Lãm Nguyệt ở bên cánh tây, Tần vương đang tiếp khách ở tiền viện. Lúc đi đến hậu viện, Tần vương phi đang đích thân thay quần áo cho Lục Hồng còn ngái ngủ vì vừa mới ngủ dậy.
Sắc mặt Tần vương phi u ám, đôi môi mím chặt.

Vương gia đến.


Lan nha đầu bị bắt nạt ở cung Chiêu Dương!
Tần vương phi ngồi xuống, sau đó kể lại lời cáo trạng của Lục Lan Âm:
Thiếp thật sự không hiểu nổi, Lan tỷ nhi và Tam nha đầu còn là tỷ muội, Tam nha đầu sao lại giúp người ngoài bắt nạt muội muội chứ?


Tần vương cũng chau mày:
Giữa bọn trẻ có cãi vã chẳng phải là bình thường sao, có gì đáng để nói như vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.