Chương 390: Chúng ta có thể so được sao?


Tuy rằng trăng treo trên cao, phong cảnh nơi sơn dã vô cùng mê đắm, nhưng buổi đêm trong núi cũng rất lạnh.

Sau khi yến tiệc tan, Lục Ch8iêm đứng dưới mái hiên chờ tỷ đệ Tống Tương cùng đi về trong cái lạnh trong trẻo. Trên đường về, bốn phía được thắp đèn lồng tựa như ánh sao sá3ng trên trời. Phía đằng xa thỉnh thoảng lại có tiếng người nói chuyện vọng tới, quá nửa là ai đó lại đang mời rượu.
Tần vương phi ngừng rơi nước mắt:
Mẫu thân cũng không cần tức giận làm gì. Chắc hẳn là vì vương gia với nhị ca vốn dĩ cũng không phải một mẹ đẻ ra, suy cho cùng không thể thân thiết được như huynh đệ cùng một mẹ. Mặt khác, Nhị ca với Nhị tẩu xếp ở phía trước, cho dù có răn dạy chúng con mấy câu cũng phải lẽ. Chẳng qua là con lo lắng liệu có phải con đã đắc tội quá mức với Nhị ca Nhị tẩu không thôi.


Chúng con ở đất phong, chỉ cần co đầu rụt cổ, cẩn thận mà sống là được. Mẫu phi ở trong cung thì lại không thể lơ là. Con dâu cũng chỉ tới để nhắc nhở mẫu phi một tiếng, mong mẫu phi để ý hơn.

Thục phi đang chải đầu, thấy Tần vương phi tới mới gọi nàng ta lại ngồi, thấy vẻ mặt nàng ta mệt mỏi bèn gọi ngồi tới gần hơn:
Làm sao mà cái mặt dài ra vậy?


Hôm nay sợ là con dâu đã gây ra họa mất rồi.


Con dâu thực ra cũng không có ý so bì.
Tần vương phi vội vàng phân bua:
Chỉ có điều con dâu cảm thấy, nếu đất phong ở gần hơn chút, cách mẫu phi càng gần hơn, trong lòng cũng thấy yên tâm. Trong kinh mà có gió thổi cỏ lay, chúng con sẽ không đến mức bị che giấu quá lâu. Mẫu phi có gì muốn dặn dò, chúng con cũng có thể thực hiện kịp thời.

An Thục phi rũ mắt không nói.
An Thục phi nghe tới đây liền rụt tay lại:
Cái này có thể so sao? Triều đình đã có thông lệ, hoàng tử trưởng thành bắt buộc phải tới đất phong của mình, Tấn vương là trường hợp đặc thù. Năm đó thái tử và hoàng hậu trước sau qua đời, tiếp sau đấy là Ninh vương xảy ra chuyện. Việc cho gọi Tấn vương về kinh, một là để an ủi vết thương lòng của hoàng thượng, hai là để đề phòng Tấn vương ở bên ngoài cũng xảy ra chuyện. Các con không thể so được.

Với tình cảm sâu sắc giữa hoàng đế và hoàng hậu, lại có thân phận là hoàng đích tử duy nhất của Tấn vương, hoàng tử thứ xuất cũng muốn tranh cái vinh dự đặc biệt đó chẳng phải muốn làm cái đích cho người ta nhắm vào sao?
Ở trước mặt người ngoài, trước giờ Tấn vương vẫn luôn ôn hòa, khiêm nhường. Vậy nhưng lời nói của ông ta lại hoàn toàn lộ rõ sự gay gắt của mình, đúng là rất sắc bén. Hơn nữa, hành động này cũng không giống kiểu cố ý ra mặt chỉ vì đó là Tấn vương phi.
Lục Chiêm nhìn nàng:
Bất kể thế nào thì bọn họ vẫn là phu thê. Rõ ràng là Tần vương phi muốn gây xích mích, còn châm chọc mẫu phi. Ông ấy ngồi ngay bên cạnh mà không mở miệng thì có phải cũng quá ngu xuẩn không?
Kết luận của hắn chính là:
Điều này cũng chẳng thể chứng tỏ được cái gì.

Về đến trong phòng,9 Tống Tương bảo Tống Liêm đi rửa mặt mũi, sau đó cởi áo khoác, nói với Lục Chiêm:
Ta còn phải sắp xếp lại danh sách, chàng cứ ngủ trước đi.
<6br>
Nói rồi nàng ngồi lên giường sưởi, gọi nữ quan Vân Vi đi lấy tập danh sách tới cho mình.
Lục Chiêm giống như là không nghe thấy 5lời dặn của nàng, cứ thế vén vạt áo bào ngồi xuống giường sưởi, nói:
Ngày mai ta sẽ đi theo hoàng thượng tới bãi săn, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội…

Nghe chuyện liên quan tới Tấn vương phủ, An Thục phi cũng không chải đầu tiếp nữa, quay hẳn người lại:
Chuyện là thế nào?

Tần vương phi mới kể lại chuyện vợ chồng Tấn vương đã thay phiên nhau nhằm vào mình như thế nào. Sau đó nàng ta lau nước mắt, nói:
Vốn dĩ con dâu chỉ nói đùa với Nhị tẩu mà thôi, nào ngờ Nhị tẩu lại không thích nói đùa, lấy chuyện thứ bậc ra chèn ép con. Con trẻ người non dạ, không nhịn được nên mới lấy chuyện con cái ra nói lại.


Gây ra họa gì?

Tần vương phi tức thì đỏ hoe đôi mắt, miệng nói:
Con dâu đắc tội với Nhị ca, Nhị tẩu.

Lục Chiêm thấy nàng ta đi ra ngoài rồi đóng cửa lại rồi mới tiếp tục nói:
Ta định tìm cơ hội nói với hoàng gia gia.


Nói đi.
Tống Tương vừa lật mở tập danh sách vừa nói:
Nhưng Tần vương với Hán vương đều ở bên, chàng có thể tìm được ra cơ hội sao?


Kết quả Nhị ca lại nguyền rủa con chết sớm, còn nói vương gia sau này sẽ tục huyền. Con dâu đã sinh thêm trai gái cho tông thất, tất cả đến cuối cùng cũng là vì vương gia. Bọn họ nguyền rủa con cũng không sao, nhưng Hồng ca nhi là hoàng tôn, là đích tử của vương gia, nếu con dâu có cái tam trường lưỡng đoản, vậy Hồng ca nhi phải làm sao đây?

An Thục phi nghe xong, sắc mặt cũng âm trầm:
Lại còn có chuyện như vậy sao? Bọn họ định ỷ vào thân phận trưởng huynh trưởng tẩu để bắt nạt người ta chắc?


Con ngoan.
An Thục phi cầm lấy tay Tần vương phi:
Con đã bị người ta bắt nạt tới như vậy còn suy nghĩ cho ta. Vương gia nếu đối xử không tốt với con, ta cũng sẽ không đồng ý. Chúng ta đã là người một nhà, chẳng phân chia ai với ai được nữa. Tất nhiên ta cũng sẽ cẩn thận.

Tần vương phi lau nước mắt, thở dài:
Chỉ đáng tiếc là chúng ta ở Kinh Châu, cách quá xa xôi. Ngày thường thư từ qua lại, cũng phải mười mấy hai mươi ngày mới có thể nhận được. Nếu có thể được như Nhị ca, ở lại trong kinh thì tốt biết mấy. Đây đó để tâm, chăm sóc cho nhau, cũng không đến mức quay về được một chuyến mà chẳng quen một ai, ngay cả Lan tỷ nhi đều có thể bị người ta bắt nạt.

Tống Tương nghe tới đây bèn nhìn về phía Vân Vi:
Ở đây không cần ngươi đứng hầu, ngươi cứ về phòng trước đi.

Vân Vi thưa vâng, đứng dậy rời khỏi.
Tống Tương mỉm cười, không nói thêm.
Chỗ ở của Tần vương cách viện của An Thục phi không xa. Tần vương phi nghẹn một cục tức, biết hiện giờ hoàng đế thường ở một mình, cho nên sau khi kết thúc yến tiệc liền tới cung của Thục phi.
An Thục phi đáp:
Đây là ý của con, hai là ý của Thưởng nhi?

Tần vương phi cúi đầu:
Chuyện này chỉ là suy nghĩ nhất thời của con dâu, con vẫn chưa nói với vương gia. Nhưng, nhưng vương gia vẫn thường nhớ tới ơn dưỡng dục của mẫu phi, con dâu thấy mà cũng rất cảm động.

Tần vương phi dò xét sắc mặt của Thục phi, rồi mới tiếp tục nói:
Nếu là lúc trước, khi mà Du phi nương nương vẫn còn quản lý hậu cung, đúng là con dâu sẽ không dám nói những lời thế này. Nhưng hiện giờ quyền quản lý hậu cung đã nằm trong tay mẫu phi. Ở trong cung, mẫu phi thực sự là dưới một người mà trên cả vạn người. Con dâu nghe nói mấy ngày trước Nhị ca đã khiến phụ hoàng tức giận, cho nên bị tước hết công vụ trong tay.


Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, có lẽ là vì cũng không hoàn toàn vừa lòng Nhị ca thì sao? Mẫu phi nắm đại quyền trong tay, con dâu cảm thấy chỉ là cầu xin thay đổi đất phong thì chắc hẳn cũng không có gì quá vượt khuôn phép.


Cứ xem tình hình thôi.
Lục Chiêm trầm ngâm một hồi:
Hôm nay ta thấy Tứ thẩm có vẻ không có thiện ý gì đâu.

Nói tới cái này, Tống Tương cũng ngừng tay:
Hôm nay không ngờ vương gia lại bênh vực mẫu phi.

An Thục phi cau mày, đặt chén trà xuống:
Chuyện mà con nói không phải là ta chưa từng nghĩ tới. Nhưng, tuy rằng hoàng thượng bãi miễn chức quan của Du Hâm, song con cháu Du gia vẫn còn đang nhậm chức trong triều. Hơn nữa, hoàng thượng cũng không có ý định loại trừ Du gia, cho nên ta chỉ đang tạm thời nắm quyền mà thôi, còn chưa có khả năng ảnh hưởng tới ý nghĩ của hoàng thượng.



Tạm thời tuyệt đối không được hành động tùy tiện. Một khi thất bại, vậy sẽ chỉ khiến Tấn vương phủ có cơ hội để nhổ bỏ cái đinh trong mắt là chúng ta mà thôi.


Tần vương phi cúi người đáp vâng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.