Chương 396: NGAY CẢ LUÂN THƯỜNG CŨNG KHÔNG CẦN NỮA SAO?


Tấn vương phi cùng với Tấn vương cùng ở trong chính điện cung Chiêu Dương. Tấn vương quay về trong điện, vương phi cũng đứng ở c8ửa đón. Trong mắt người ngoài, đây là một cặp vợ chồng ân ái, hòa hợp.


Nước nóng đã chuẩn bị sẵn rồi, vương gia đi tắm3 rửa trước đi, sau đó lại dùng thiện.

Nói rồi bà bước ra cửa đầu tiên.
Bên phía cung Nhân Thọ, Du phi và An Thục phi thay phiên nhau hầu hạ hoàng đế. Sau khi tắm rửa xong, hoàng đế ngồi trên sập nghỉ ngơi.
Tấn vương thấy vương phi không mở miệng, bèn khom người trả lời:
Chu thị cả gan ra tay với tức phụ của Quân ca nhị, hại chết đứa bé trong bụng tức phụ của Quân ca nhi.


Cái này trẫm đã biết, nói cái gì mà trẫm chưa biết đi.
Hoàng đế nhìn Tấn vương:
Trong tấu chương không có, nhưng đã xảy ra.

Du phi thấy hoàng đế không nói một lời, bèn cầm lấy chén trà, tự mình dâng lên cho hoàng đế:
Chắc hẳn hoàng thượng cũng đã mệt mỏi, để thần thiếp cho truyền thiện lên?


Không cần vội.
Hoàng đế ngăn cản:
Mệt mỏi quá rồi thành ra không thấy thèm ăn. Ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi.

Tấn vương hơi ngạc nhiên, bèn nhìn sang Tấn vương phi.
Tấn vương phi rũ mắt nhìn xuống đất, trông không hề có vẻ gì là muốn trả lời.
Du phi đứng một hồi, rồi mới gật đầu thưa vâng, sau đó đi ra khỏi cửa.
Vừa tới cửa, Du phi gặp ngay vợ chồng Tấn vương cùng với Lục Chiêm và Tống Tương đi tới, hai bên chào hỏi nhau, rồi Du phi chỉ nơi mà hoàng đế đang ở, nhìn bọn họ đi vào trong điện.
Tấn vướng cúi đầu:
Nhi thần không biết...


Hỏi gì cũng không biết, chẳng lẽ ngươi lừa dối cha ngươi mấy chục năm thành thói rồi sao?
Hoàng đế ngồi thẳng người, lời nói lạnh băng khiến lòng người căng thẳng. Ngài đứng xuống đất, đi tới trước mặt Tấn vương:
Ngươi đã làm cái gì với thằng bé? Khai thật ra cho trẫm.


Con đã nói ra rồi ư?
Bởi vì mấy ngày nay bận lo những chuyện khác nên Tấn vương phi đã suýt quên chuyện này, bây giờ đột ngột nghe hắn nhắc tới khiến bà ấy không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng chỉ thoáng chốc bà ấy đã bình tĩnh lại, nói:
Cảnh Thái! Đi xem vương gia đã sửa soạn xong chưa? Hoàng thượng truyền khẩu dụ tới.

Cảnh Thái vén rèm đi ngay.
Vương phi nói tiếp:
Vừa nãy con đã nói thế nào?

Bên phòng kề, Tấn vương nghe thấy thông báo Lục Chiêm tới, cho nên cũng đã đứng dậy mặc quần áo. Còn chưa mặc xong thì Cảnh Thái đã tới truyền lời, ông ta sững người một thoáng. Lúc ông ta quay lại trong điện thì Lục Chiêm đã nói chuyện với Tấn vương phi một lúc, ông ta mới hỏi:
Hoàng thượng có chỉ ý gì?

Tấn vương cũng thôi nhìn bà, cúi mặt đáp:
Bẩm phụ hoàng, cũng chỉ là mấy chuyện nhà chuyện cửa mà thôi.

Hoàng đế nghe vậy mới ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tấn vương:
Lúc trước Chiêm ca nhi nói là nó muốn dọn ra khỏi vương phủ, người làm cha như ngươi có thể cãi nhau với thê tử của mình chỉ vì mấy chuyện nhà cửa có biết không hả?

Tấn vương ngẩng đầu lên ngay, nhìn về phía Lục Chiêm.

Tại sao nó lại muốn dọn ra ngoài?
Hoàng đến đặt hai tay trên đầu gối, nghiêng người nhìn Tấn vương.
Tấn vương không biết đáp thế nào, bèn nhìn về phía Tấn vương phi và Tống Tương. Cả hai vẫn bình tĩnh như không.
Lục Chiêm muốn rời khỏi Tấn vương phủ, xem ra chỉ có một mình ông ta là không biết gì về chuyện này. Tại sao nó lại muốn dọn ra ngoài? Nếu dọn ra ngoài, vậy nó định lấy thân phận là gì đây? Chẳng lẽ nó sợ lại bị người cha giả là ông ta ra tay nữa sao? Nếu là vậy thì nó nghĩ nhiều quá rồi.
Gió núi thổi vào trong hành lang, ánh mặt trời đã biến mất từ lâu, trên hành lang đã có cung nhân đi tới treo đèn lồng. Du phi thôi nhìn, cất bước quay về nơi ở của mình.
Sau khi Vương Trì thông báo, một nhà bốn người Tấn vương đi vào trong điện, lần lượt thỉnh an xong liền đứng trước sập theo chỉ thị của hoàng đế.
Tấn vương vén vạt áo bào quỳ xuống đất. Lục Chiêm cùng Tống Tương là vãn bối nên cũng quỳ xuống theo.
Cái khoảnh khắc quỳ xuống đó, một cảm xúc bị nghẹn lại dưới đáy lòng Tấn vương đã bùng lên. Khi ông ta quỳ xuống, những chuyện mà ông ta vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn không nói ra đó, lần này ông ta nhất quyết phải nói ra bằng hết.
Hôm đó, tấu chương bẩm tấu về chuyện của Chu thị là do Tấn vương phi trình vào trong cung, bởi chuyện đó thuộc về hậu trạch. Tấn vương cũng đoán được đại khái vương phi viết như thế nào, cho nên bây giờ bị gọi tới hỏi cũng thấy không có gì để mà giấu giếm, bèn kể lại hết từ đầu đến cuối mọi chuyện mà Chu thị đã làm.
Hoàng đế nghe xong mới nói:
Trẫm nghe nói hai người các ngươi đã tranh cãi với nhau ngay trước mặt con cái, thậm chí sau đấy còn đóng cửa lại cãi nhau rất lâu. Vậy các ngươi đã cãi nhau những cái gì?

Tấn vương phi sai Cảnh Thái, Cảnh An đi theo hầu hạ, còn bản thân ở lại trong đi9ện tiếp tục nghe Anh nương bẩm báo thành tích tốt đẹp của Lục Chiêm truyền tới từ phía bãi săn.
Nghe tới chỗ vui vẻ, bỗ6ng ngoài cửa thông báo rằng thế tử tới, Tấn vương phi mỉm cười bảo cho người vào. Bà ấy còn chưa nói gì, Lục Chiêm đi cùng Tống5 Tương vào đã mở miệng trước:
Mẫu phi, phụ thân đâu ạ?


Chu thị phạm phải chuyện gì?

Cuối cùng chính hoàng đế đã phá vỡ sự yên lặng. Chén trà cũng đã bị ngài đặt xuống bàn, ngài để tay lên bàn sưởi, nhìn xuống bốn người.

Ông ấy đang tắm rửa, sao vậy?
Tấn vương phi nhận ra vẻ mặt của hai người họ nghiêm túc quá mức bình thường, cho nên cũng đứng dậy.
Lục Chiêm bước tới:
Vừa nãy con đã bẩm báo mọi chuyện với hoàng gia gia, và đúng là hoàng gia gia cũng có phản ứng khá lớn. Ngài bảo con quay về tắm rửa xong thì đi truyền khẩu dụ, để con cùng với phụ thân và mẫu thân tới cung Nhân Thọ nói chuyện.

Tấn vương có thể cảm nhận được chỉ có một mình ông ta là không biết rõ mục đích mà hoàng đế cho gọi bọn họ tới đây là gì. Nhưng nhìn hoàng đế từ tốn bưng chén trà lên uống, trong lòng ông ta bất giác có thêm chút bất an.
Ông ta bỗng dưng nhớ tới một ngày nọ nhiều năm trước ở cung Càn Thanh, bởi vì Ninh vương nộp bài chép phạt quá nhanh chóng nên ông ta đã bị phụ hoàng cho gọi tới gặp mặt bởi ông ta là Nhị ca, cũng là người có khả năng chép phạt giúp nhất. Tình cảnh lúc đó cũng hệt như bây giờ, bốn phía yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng thở, đó là một nỗi sợ hãi vì không nhìn thấu được nông sâu của vấn đề.
Ba người đều nhìn về phía ông ta. Lục Chiêm nhìn ông ta rồi mới rũ mắt nhìn xuống, đáp:
Hoàng thượng có chỉ, truyền phụ thân cùng mẫu thân và con tới cung Nhân Thọ nói chuyện.

Tấn vương nhìn sang Tấn vương phi, vương phi không tỏ vẻ gì:
Hoàng thượng đã truyền lệnh một lúc rồi, chúng ta hãy mau đi thôi.

Ông ta ưỡn thẳng lưng:
Nhi thần nuôi nấng nó mười bảy mười tám năm, mà suốt quãng thời gian này, nhi thần vẫn luôn coi nó là cốt nhục ruột thịt của mình. Thậm chí nhi thần cũng đã dốc hết tấm lòng coi nó là người thừa kế của mình, cho nên nhi thần không hiểu ý của phụ hoàng là gì.


Hoàng đế nói:
Ngươi nuôi nấng nó mười bảy mười tám năm, thì có thể nắm giữ sự sống chết của nó? Trẫm cũng nuôi nấng ngươi nhiều năm, có phải là trẫm cũng có thể lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào không? Tính mạng của người trong thiên hạ, có phải đều nằm trong tay phụ mẫu không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.