Chương 400: CÁI UNG NHỌT NÀY
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1721 chữ
- 2022-02-17 03:03:08
Hoàng đế nhìn Tấn vương rất lâu, một lúc sau mới nói:
Cho dù trẫm không rõ ràng bản tính của Tam nhi thì Đại ca ngươi lại hiểu rất rõ. Nếu ng8ay cả nó cũng chắc chắn Tam nhi không phạm sai lầm, vậy trẫm cũng tin vào phán đoán của nó.
Còn ngươi.
Hoàng đế im lặng một thoáng3:
Tuy rằng ta cũng từng nghi ngờ ngươi, nhưng rồi vẫn muốn tin rằng ngươi không phải người như vậy.
Tấn vương phi biết rõ khúc mắc 9trong lòng Tấn vương nên cũng mở lời:
Nếu như hoàng thượng không hề tin tương vương gia chút nào thì lúc trước, khi mà ta quỳ xin hoàng thượ6ng lật lại bản án cho lão Tam, hoàng thượng đã không mặc cho ta kêu gào đến khàn giọng nhưng vẫn từ chối ta.
Tên giả là gì?
Mao Trì Dư.
Hoàng đế không nói gì, hiển nhiên cái tên này không thể nói rõ được vấn đề gì.
Lục Chiêm nhíu chặt chân mày:
Mười mấy hai mươi năm đã trôi qua, người này có còn ở trên đời hay không? Lúc trước người này lựa chọn cách nặc danh đưa đơn kiện là vì đã dự đoán trước được chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát ư? Nếu là như vậy, chắc chắn người này phải biết rất nhiều thứ.
Cho dù người này là đồng bọn của Lâu Tham thì đây cũng là một nhân vật rất then chốt.
Tấn vương phi nhìn Tấn vương:
Về người này thì vương gia có nhớ ra được manh mối gì không?
Tấn vương đáp:
Đại ca chỉ nói với ta rằng, người này dùng tên giả.
Không.
Tấn vương bỗng dưng mở miệng:
Bọn họ chắc chắn chưa chết.
Làm sao mà ngươi biết?
Nhi thần biết về thân thế của Chiêm ca nhi là do ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể tức phụ lão Tam năm xưa nói. Sau lại nhi thần có đi tìm người này nhưng ông ta đã treo cổ ở trong nhà.
Hoàng đế nhăn trán suy ngẫm.
Tống Tướng bước tới:
Bẩm hoàng thượng, theo lời Ninh vương phi, năm đó trước khi Ninh vương vào kinh đã cho sao chép chứng cứ thêm một bản và giao cho Lạc Dung, còn Ninh vương mang một bản vào kinh. Bây giờ chúng con nghi ngờ Liễu Thuần Như đang giữ một bản, nhưng vẫn chưa thể chứng thực được.
Lạc Dung chưa rõ sống chết, Liễu Thuần Như cùng với những người có liên quan đến vụ án đều lần lượt tử vong, tất cả đều chứng tỏ trong này có điều mờ ám. Hung thủ đứng sau chắc chắn chính là kẻ đã giết người ngỗ tác để bịt miệng.
Tuy rằng động cơ đã có đủ, nhưng với việc bố trí trong nhiều năm như vậy, cùng với việc có thể thao túng cũng như suy đoán được một cách chính xác hành tung của hoàng tử đang ở cách xa kinh thành đến ngàn dặm, đồng thời thẩm thấu được đến bên cạnh hoàng tử như vậy, thực sự không hề dễ dàng.
Nhưng nói cho cùng cũng có thể đi xem thử.
Chỉ có điều mười tám năm nay đều không có thêm hành động gì, là vì kẻ đứng sau màn đang chờ đợi thời cơ hay là xảy ra biến cố gì ngoài dự liệu, tạm thời đều chưa thể nói trước được.
Hoàng thượng không chịu lật lại bản án, chúng con cũng chỉ đành cẩn thận tính toán. Đây cũng chỉ là điều bất đắc dĩ.
Vương phi rũ mắt nhìn xuống đất.
Hoàng đế nghiến chặt khớp hàm, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Thi thể của Lạc Dung không có trong quan tài?
Hoàng đế đột ngột quay người nhìn qua, sau một thoáng im lặng, hoàng đế mới nói tiếp:
Đúng là trẫm đã từng sai người canh chừng Lạc gia. Nếu không có gì nhầm lẫn thì một nhóm thị vệ mà ngươi nói tới chính là người của trẫm. Chuyện Lạc Dung là thế nào, ngươi có điều tra tiếp chưa?
Nhi thần có cho điều tra, nhưng manh mối lại bị cắt đứt, không cách nào điều tra tiếp. Đêm đó Lạc gia bị cháy, bọn thị vệ bám theo nhóm người kia tới chỗ mộ, nào ngờ lại gặp đúng mộ phần của Lạc Dung, rồi mới phát hiện ra nắp quan tài trong mộ đã bị mở ra, thi thể cũng biến mất, ngay cả quần áo cũng không còn nữa.
Trước đó nhi thần cho rằng là người của tức phụ lão Tam gây ra, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chỉ có thể là hung thủ đứng sau đã ra tay.
Ngoài ra, lúc nhi thần phái người tới Lạc Dương điều tra, tình cờ phát hiện được ở xung quanh Lạc gia có ba nhóm người âm thầm ẩn nấp. Một nhóm là người của nhi thần, một nhóm khác cũng là thị vệ, song không biết có phải là người trong cung hay không.
Ngoài ra còn có một nhóm người đã tiếp xúc nhiều lần với người hầu của Lạc gia, thậm chí bọn họ còn chung một nhóm với người trông mộ phần của Lạc gia. Nhi thần tình cờ phát hiện được thi thể của Lạc Dung không có trong quan tài, mà theo các dấu vết để lại thì chắc hẳn là đã biến mất từ rất lâu lúc trước.
Tấn vương nghẹn lời.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, một lần nữa chắp hai tay sau lưng:
Hiển nhiên còn có một người, biết rõ chữ viết của ngươi và đệ đệ ngươi, đồng thời có thể làm giả nét chữ tới mức lấy giả đánh tráo. Lâu Tham đi theo ngươi nhiều năm như vậy, hiển nhiên là có thể làm được.
Bất kể vụ mỏ sắt là do bọn chúng chủ động ra tay hay là bị động ứng đối, ít nhất thì sau khi vụ án được điều tra thì mỏ sắt đó đã bị niêm phong. Mười tám năm trôi qua, cũng không còn có thêm tấu chương nào về việc khai thác trộm mỏ sắt. Điều này chứng tỏ vụ án đó cũng đã gây nên đả kích cho bọn chúng. Còn người đưa đơn kiện kia, rất có khả năng chính là một người biết chuyện.
Chỉ có điều không rõ vì sao nhiều năm như vậy người này vẫn luôn ẩn mình không đứng ra? Lẽ ra lúc Ninh vương bị giam vào ngục thì người này cũng phải xuất hiện mới đúng.
Hoàng đế mới nói:
Mẫu thân của Chiêm nhi đang ở đâu?
Tống Tương nhìn Tấn vương phi. Vương phi im lặng một hồi mới đáp:
Chùa Phất Vân.
Hoàng đế hít thở sâu mấy hơi:
Nếu đang ở ngay trong kinh thành, vậy tại sao trước đó không nói cho trẫm biết?
Lục Chiêm nghe tới đây mới quay sang nhìn hoàng đế, nói:
Nếu như mọi dấu hiệu đều đã chứng tỏ kẻ địch đang nhắm tới ngôi vị hoàng đế, vậy tôn nhi cảm thấy, liệu chúng ta có nên ngược dòng thời gian về trước nữa, điều tra hậu duệ của Sở vương?
Không sai.
Tấn vương phi cũng tán đồng:
Con dâu nhớ năm đó Sở vương kích động không ít quan lại trong triều đối đầu với hoàng thượng. Sau khi Sở vương tự sát, những người đi theo ông ta chưa chắc đã chết hết, phải chẳng còn có dư đảng mượn cớ hậu duệ của Sở vương để mà làm loạn không?
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
Tất cả hậu duệ của Sở vương còn sống đều được ghi lại vào sổ sách, bây giờ cũng đều bị giam ở Đoan Châu. Hàng năm viện Tông Chính đều sẽ nhận được bẩm tấu của trú quân ở địa phương về việc giám sát hậu duệ của Sở vương. Đến giờ cũng không còn được mấy người nữa rồi.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm lành lạnh đã bao trùm, bầu trời đã tối đen từ lâu.
Trong phòng đã hoàn toàn được ánh nến chiếu rọi, bầu không khí cũng bất giác thả lỏng hơn. Nói tới đây, hiềm nghi của Tấn vương đã cơ bản được xóa bỏ, thay vào đó là hung thủ chân chính đã dần dần ló mặt.
Giả sử thật sự có một nhân vật như vậy, chẳng những đã vu oan cho Ninh vương, cướp đi tính mạng của ông ấy, rồi lại hại chết Lục Dương, ly gián vợ chồng Tấn vương nhiều năm, lại càng có khả năng cũng đã hại cả nhà Lục Chiêm ở kiếp trước... Thời gian từ trước tới sau kéo dài trong nhiều năm, tội ác cũng chồng chất.
Tống Tương tiếp tục phân tích:
Lúc vương gia vào kinh thì Lâu Tham rời đi, có lẽ là vì ông ta không thể lộ diện ở trong kinh thành, nếu không sẽ để lộ chân tướng.
Từ sau khi ông ta biến mất, triều đình vẫn luôn gió êm sóng lặng. Một có thể là vì kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn, không thể không tiến hành điều chỉnh để tránh bị triều đình phát hiện rồi tóm gọn. Ngoài ra cũng có thể là vì hoàng thượng điều vương gia vào kinh khiến bọn họ mất đi điều kiện để tiếp tục gây án.
Những năm gần đây, khi mà Tần vương và Hán vương lần lượt trưởng thành, bọn họ mới tiếp tục rục rịch. Cháu dâu tin rằng, chủ mưu của đám người này vẫn còn sống trên đời. Và hơn thế nữa, bọn họ còn đang ở ngay xung quanh chúng ta. Để tránh giẫm lên vết xe đổ, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đào cho ra cái ung nhọt này mới được.
Hoàng đế gằn giọng:
Cho nên đâu phải là vì hung thủ lợi hại? Chẳng qua là chính chúng ta để lộ ra kẽ hở cho người ta thừa cơ mà thôi. Hoàng tử không hòa thuận, chỉ cần một cú đẩy là bọn chúng sẽ có thu hoạch ngay. Nói cách khác, một nhà không hòa thuận thì sớm muộn cũng sẽ gặp tai họa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.