Chương 415: ĐÓ LÀ MỘT VỊ TIỂU THƯ
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1529 chữ
- 2022-03-03 03:00:49
Hoa Thập sững người, Anh nương kéo mạnh nàng ta đi ra ngoài.
Ra ngoài cửa rồi, Hoa Thập không nhịn được, hỏi ngay: 8
Rõ ràng nhà này có vấn đề, nô tỳ cũng thấy rõ trên danh sách đăng ký Đàm tiểu thư đi cùng. Vì sao cô cô không cho mời tiể3u thư nhà bọn họ ra xem thử?
Anh nương nói tiếp:
Biết bọn họ có vấn đề, cứ ghi nhớ trong đầu là được. Làm dữ quá thì đó khôn6g phải là rước thêm phiền phức cho vương phi và thế tử phi sao?
Hoa Thập lập tức cúi gằm mặt.
Tống Tương nghe tiếng, lập tức đứng lên hỏi:
Thế nào?
Tô Mộ bước nhanh tới trước mặt nàng:
Bẩm thế tử phi, nữ tử xuất hiện dưới thân phận nha hoàn của Đàm gia, đã ngồi ở trong phòng của tiểu thư Đàm gia tháo trang sức. Lúc tiểu nhân tới, còn tận mắt thấy có nha hoàn đang hầu hạ nàng ta, gọi nàng ta là ‘cô nương’.
Đi vào điện, Tống Tương mới nói với hai người:
Đàm Tương là người của Tả quân đô đốc phủ, còn chưa thể nhúng tay vào chuyện của Lưỡng Hồ, cho nên bản đồ lũ lụt Lưỡng Hồ mà bộ Binh sử dụng trong buổi thảo luận sẽ không nằm trong tay ông ta. Nhưng không biết vì sao ông ta lại có được nó, rồi vì một lý do nào đó, ông ta bắt buộc phải mau chóng tiêu hủy chứng cứ. Cho nên ông ta đã sai nha hoàn đi làm.
Dùng lửa đốt sẽ sinh ra khói, mà trong hành cung đâu đâu cũng là người, tất nhiên bọn họ sẽ chọn khu rừng trên núi. Nhưng vì sao bọn họ không chọn lúc trời tối chứ? Trừ khi lúc đó đã xảy ra chuyện gì đấy khiến bọn họ bắt buộc phải mau chóng tiêu hủy, cho nên mới phải liều một phen.
Công tử đưa Thẩm cô nương quay về.
Đi gọi Tô Mộ về ngay, bảo hắn ta đi thăm dò Đàm gia.
Quả là vậy.
Tống Tương lại hỏi:
Đàm phu nhân thì sao? Bà ta làm gì?
Đàm phu nhân ở trong phòng của mình, lúc tiểu nhân đi qua thì thấy bà ta cho gọi người tới trong phòng, lúc tiểu nhân rời đi thì vừa hay bà tử đó cũng đi ra. Tiểu nhân bèn tiện thể thăm dò, bà tử đó chính là tâm phúc của Đàm phu nhân.
Tô Mộ nói liền một hơi.
Anh nương trầm ngâm:
Số người của Đàm gia không đúng, vừa hay khớp với suy đoán của chúng ta về nha hoàn bị diệt khẩu. Đàm phu nhân kéo Đàm tiểu thư ra để lấp liếm kiểm tra là chuyện không thể chối cãi, vậy tám chín phần mười nha hoàn kia đã chết thật. Chỉ có điều không biết xác của nha hoàn đó đã bị giấu đi đâu rồi?
Không tìm được xác của nha hoàn, vậy mọi chuyện vẫn chỉ là suy đoán. Không chứng thực được thứ bị đốt là gì, thì bọn họ cũng không thể nào có lý do để điều tra tiếp.
Đều đã đối chiếu hết, ngoại trừ Đàm gia, còn lại đều không có vấn đề gì.
Tống Tương đứng yên một hồi, rồi mới nhìn thoáng qua phía sau bọn họ:
Liêm ca nhi đâu?
Tống Tương lại sửng sốt:
Ý của ngươi là, nha hoàn họ Kim không đúng người?
Anh nương gật đầu, tiếp đó nói ra hết những gì đã nhìn thấy được:
Bất kể là khí chất hay da dẻ, nha hoàn đó đều khác biệt hoàn toàn với mấy người còn lại. Hơn nữa, trong viện của Đàm gia cực kỳ tối, nha hoàn đó còn cố tình tránh né. Trong danh sách viết nhà bọn họ có dẫn theo vị tiểu thư, nếu nô tỳ không đoán sai thì nha hoàn ấy chính là Tam tiểu thư nhà bọn họ đóng giả.
Tống Tương thong thả đi đi lại lại một hồi, rồi mới nói:
Nếu như kết quả Tô Mộ dò la ra được, thật sự giống như suy đoán của hai chúng ta, vậy thì cái xác chỉ có thể ở một chỗ.
...
Tô Mộ quay về cung Chiêu Dương, mặc kệ thái giám đứng ngoài cửa ngăn cản, cứ thế bước thẳng vào trong phòng.
Thế tử phi!
Tống Tương hơi giật mình:
Điều tra được gì rồi?
Số người của nhà họ thì đúng, nhưng người không đúng. Trong tám nha hoàn đã kiểm tra, có một người tên Kim Đông Hỉ, da dẻ mịn màng, cử chỉ nhã nhặn, nhìn không hề giống một người hầu. Nô tỳ đoán đó là Đàm tiểu thư của nhà bọn họ đã giả danh.
Anh nương ngẫm nghĩ một thoáng, nói:
Đó là ngày thứ hai sau khi chúng ta tới bãi săn, cánh đàn ông xuống bãi săn, trong hành cung chỉ còn lại nữ quyến của các nhà. Nếu như có chuyện xảy ra, vậy cũng chỉ có thể là bên phía Đàm phu nhân gặp chuyện, dẫn tới bà ta sai nha hoàn đi tiêu hủy chứng cứ.
Tống Tương gật đầu:
Bên cạnh Đàm Tương chủ yếu là hộ vệ, rất khó để ông ta bỏ qua hộ vệ của mình để sai nha hoàn đi làm việc cho mình. Căn cứ vào tình hình lúc đó, đúng là rất có khả năng chính Đàm phu nhân đã ra lệnh. Huống hồ, chẳng phải chính bà ta là người đã để con gái của mình đóng giả làm nha hoàn ư?
Anh nương n5ói thêm:
Đừng kéo dài thêm nữa, chúng ta đi nốt ba nhà còn lại rồi quay về báo cáo với thế tử phi.
...
Tống Tương mới vừa ăn xong cơm tối thì thấy ngoài cửa sáng bừng lên, là Anh nương và Hoa Thập cầm theo đèn lồng đi tới.
Nàng còn chưa mở miệng, Anh nương đã bước tới khẽ dìu nàng vào phòng trong:
Tả quân đô đốc phủ thiêm sự Đàm Tương, trong phủ của vị này có vấn đề.
Vâng!
Tống Tương nhìn người đi khuất rồi mới quay người đi vào trong điện. Anh nương, Hoa Thập đều đi theo.
Tống Tương cau mày liếc nhìn Hoa Thập. Hoa Thập cũng gật đầu thật mạnh:
Không chỉ cô cô nhìn ra được, nô tỳ cũng thấy không đúng, bởi chỉ cần để ý là ai cũng có thể phát hiện ra ngay. Nói một cách khó nghe thì với thế gia như Thẩm gia hay Dương gia, nha hoàn cũng không thể xuất sắc như vị này, mà Đàm gia còn chỉ là một nhà võ tướng.
Mười ba nhà võ tướng đều đối chiếu hết rồi sao?
Các tòa nhà ở hành cung không rộng mở được như ở kinh thành, mỗi nhà cũng chỉ có một tiểu viện nhị tiến mà thôi.
Trọng Hoa ôm kiếm đi loanh quanh trên khoảng đất trống, đi đi lại lại chừng mười vòng, đoán rằng Tô Mộ sắp quay lại, quả nhiên đi tiếp nửa vòng thì Tô Mộ đã xẹt ra từ trong bóng tối. Tô Mộ vội vã gọi một tiếng rồi chạy đi nhanh như chớp. Trọng Hoa muốn kéo lại hỏi thăm mấy câu cũng không kịp.
Tô Mộ đang đi theo Tống Liêm đưa Thẩm Điền về chỗ ở thì bị Cảnh Vượng gọi đi do thám Đàm gia.
Trên sườn tây đều là võ tướng, cũng không hề dễ điều tra. Trước hết Tô Mộ lấy danh nghĩa đi tìm Lục Chiêm truyền lời để vào hành cung, sau đó nói ra ý đồ cho Trọng Hoa biết, rồi mới để Trọng Hoa hỗ trợ, tranh thủ lúc không người, lẻn tới Đàm gia.
Cho dù có đề nghị thì ép buộc bọn họ quá mức, chúng ta được lợi gì chứ?
Ho9a Thập nghẹn lời.
Vậy thì đúng rồi, vừa đối phó với các thái giám tới kiểm tra đối chiếu xong, chắc chắn là có mấy lời cần dặn dò.
Ánh mặt Tống Tương trở nên sắc bén:
Ngày ấy các người đi xuống dưới chân núi tìm kiếm nha hoàn của Đông An hầu phủ, có phát hiện điều gì bất thường không? Hoặc là, ở chỗ nha hoàn kia rơi xuống, có chỗ nào có thể ẩn nấp hay giấu xác không?
Tô Mộ nghệt mặt:
Cả sườn núi ấy có rất nhiều khối đá tảng, địa hình gập ghềnh, cũng có rất nhiều cây bụi, muốn ẩn nấp thì không dễ. Nhưng nếu là xác người thì bởi vì có thể cuộn lại, cũng sẽ không nhúc nhích nên sẽ không quá khó.
Nói tới đây hắn ta cũng giật mình nhớ ra:
Ngày ấy bọn tiểu nhân tốn phần nhiều thời gian là để tới được dưới chân núi, còn thời gian tìm kiếm cũng không tốn là bao. Bởi vì nha hoàn đó nằm ngay trên một mỏm đá, nhìn là thấy ngay được. Cho nên bọn tiểu nhân cũng không đi kiểm tra những nơi khác mà là mang theo nha hoàn đó về luôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.