Chương 424: BỌN HỌ QUÁ YÊN LẶNG
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1400 chữ
- 2022-03-11 03:01:35
Tiêu Trăn Sơn sốt sắng đưa thái y tới bãi săn, có không ít người cũng đã biết được tin tức.
Sau khi người dưới đi hỏi thă8m rõ mọi chuyện và quay về bẩm báo, An Thục phi không khỏi nghi hoặc:
Chẳng lẽ lão Nhị đã mất kiên nhẫn rồi sao?
Tần vương phi cũng dần dần nghiêm mặt lại:
Lời này có ý gì? Bọn họ nghi ngờ vương gia?
Trước mắt vẫn chưa nghe thấy có lời nói như vậy, nhưng nói lại thì đúng là hơi trùng hợp. Hoàng thượng cũng không thích nhất chuyện như vậy xảy ra. Nếu vương phi biết được điều gì, nhất định phải để nương nương có chuẩn bị sẵn thì hơn. Để đến lúc mất bò mới lo làm chuồng thì lại quá bị động.
Điểm này thì chúng ta đều biết rõ. Xin nương nương cứ yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không rước lấy phiền phức cho nương nương.
Vậy thì tốt.
Thanh Hà cười gật đầu:
Nếu bên phía vương phi có manh mối gì, có thể tới nói cho nô tỳ bất cứ lúc nào cũng được. Bên cạnh nương nương không thể thiếu nô tỳ, nô tỳ xin phép cáo lui trước.
Thanh3 Hà cúi người:
Đao kiếm không có mắt, ở nơi như bãi săn thì có chẳng may bị thương cũng là chuyện bình thường.
Nhưng 9mà, nô tỳ nghe nói Hán vương vừa bị trúng tên thì thế tử cũng đã chạy tới, hơn nữa cũng chính thế tử đã lập tức bảo tiểu hầu gia6 quay về mời thái y tới.
Tần vương phi cười đáp:
Nghe thì nghe thấy rồi, nhưng tới bãi săn bị thương không phải rất bình thường ư? Dù sao cũng không bị thương tới gân cốt, không nguy hiểm tính mạng.
Thanh Hà nhìn nàng ta:
Nghe nói lúc Hán vương trúng tên, vương gia nhà chúng ta vừa hay đi ngang qua gần đó. Bên ngoài có người đã âm thầm bàn luận rằng chuyện này quá là trùng hợp. Nương nương lệnh cho nô tỳ tới hỏi, vương phi có biết chuyện là thế nào hay không?
…
Lục Chiêm dắt Tống Liêm đi đường vòng, nghe nói Hán vương đã về hành cung liền cùng Tiêu Trăn Sơn rời khỏi bãi săn.
Tử Yên nói ra ý kiến của mình:
Nhìn dáng vẻ của An Thục phi cũng không giống như là biết gì về chuyện đó. Nếu Tần vương có ý định đấy, chắc hẳn cũng sẽ không giấu giếm An Thục phi.
Du phi mím môi không nói gì.
Tống Tương nghe xong cũng hơi sợ, không khỏi nói:
Cũng may chàng ngăn cản không để Hán vương đi tìm Tần vương, hơn nữa nhắc nhở thúc ấy, nếu không chúng ta đã phải gánh tội oan rồi.
Đúng vậy. Cho dù Tần vương không giải thích được vì sao lại làm mất mũi tên của mình, nhưng dựa trên cơ sở Tấn vương phủ là bên được lợi, chúng ta cũng sẽ không rửa sạch được hiềm nghi.
Nếu mũi tên đó là do Tần vương đã bắn ra trước đấy, vậy rất có khả năng có kẻ nào đó đã ẩn núp bên cạnh Tần vương. Chàng đã nhắc nhở Hán vương chưa?
Ta không nhắc. Ta không nấn ná lại lâu chính là muốn xem thử thúc ấy sẽ xử lý thế nào.
Lục Chiêm cau mày:
Ngũ thúc và Du phi đều quá yên tĩnh, khiến người ta không nhìn thấu được suy tư, bởi vậy luôn khiến ta không quá yên lòng.
Tần vương phi nghe tới đây, vẻ mặt cũng do dự:
Ta không biết. Phải chờ vương gia quay về ta mới hỏi được.
Thanh Hà gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi thêm:
Hán vương bị thương do trúng tên, ống tên của vương gia và thị vệ chắc chắn là có người chuyên trông chừng. Vương phi biết có những ai đã chạm vào ống tên của vương gia không?
Vâng.
Thanh Hà nhận lệnh, đi tới cung Lãm Nguyệt.
Nếu không phải Tần vương, cũng không phải thế tử, thì còn có thể là ai đây?
Trong ánh mắt Du phi chất chứa đầy nghi hoặc, chiếc khăn lụa mới tinh trong tay bà ta cũng đã bị giày vò đến biến hình.
Tống Tương đang nghe bọn Cảnh Vượng nói về lời đồn đại bên ngoài.
Bởi Hán vương bị thương không nặng, hơn nữa việc bị thương trong bãi săn là chuyện quá bình thường, cho nên cũng không nảy sinh quá nhiều sóng gió. Mọi người cũng chỉ coi như chuyện để bàn luận lúc rảnh rỗi.
Du phi mới vừa cho người tới thiện phòng dặn dò đầu bếp chuẩn bị canh bổ huyết sinh cơ cho Hán vương, thì Tử Yên đã đi vào, ghé sát bên tai bà ta nói mấy câu.
Du phi trầm mặt:
Lão Tứ và tức phụ là cùng một thuyền, nếu tức phụ của lão Tứ không biết, chẳng lẽ bọn họ thật sự không dính dáng gì tới chuyện này sao?
Sưởng nhi?
An Thục phi nghe vậy, biểu cảm cũng thay đổi. Vừa mới bà ta còn đang hả hê chỉnh trang lại làn váy, giờ bỗng ngừng tay lại:
Có chứng cứ gì không?
Chỉ có ta và mấy người bên cạnh vương gia.
Tần vương phi cau mày nói ra ba bốn cái tên, sau đó nói thêm:
Chắc không phải thật sự có người nghi ngờ chúng ta chứ?
Vương phi yên tâm, trước mắt còn chưa thấy có ai nói như vậy. Bên phía nương nương cũng chỉ đề phòng trước mà thôi. Rốt cục Tần vương phủ và nương nương cũng là một, chỉ khi nương nương yên ổn thì mới có thể bảo vệ được thể diện của Tần vương phủ. Vương gia và vương phi cũng phải nhớ kỹ, đừng nên tự mình làm gì, liên lụy tới cả nương nương.
Lại còn không.
An Thục phi nói giọng trào phúng như thể đã nhìn thấu được bản chất:
Cái chi5êu vừa ăn cướp vừa la làng này, cũng đâu phải chuyện hiếm có gì.
Thanh Hà nhìn bà ta:
Nhưng nô tỳ còn nghe được một chuyện, nghe nói lúc đó Tần vương điện hạ cũng vừa hay đi ngang qua gần đó. Hơn nữa, còn là xuất hiện trước khi chuyện xảy ra một lúc.
Chờ khi Lục Chiêm ngồi xuống, kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi, mọi người đều không khỏi giật mình. Tống Tương nghĩ tới kiếp trước, bèn cho cung nhân rời khỏi hết rồi mới hỏi:
Còn có manh mối nào khác không?
Manh mối duy nhất là, thủ đoạn này giống hệt với kiếp trước, chỉ có điều mục tiêu không còn là hoàng thượng, cho nên hậu quả cũng không nghiêm trọng như lúc trước mà thôi.
Tần vương phi đứng dậy tiễn nàng ta tới cửa.
…
Tần vương phi cũng vừa mới nghe nói chuyện này, đang ngồi ngả người trên sập, vẻ mặt vui sướng. Thấy Thanh Hà đi vào mới ngồi thẳng dậy:
Ta cũng đang định tới chỗ mẫu phi đây, sao ngươi lại qua đây trước vậy?
Thành Hà đáp lời:
Vừa nãy nghe nói Hán vương bị thương ở bãi săn, phụng mệnh nương nương, nô tỳ qua đây hỏi thăm vương phi có nghe thấy tin này hay chưa?
Không có chứng cứ. Nếu có chứng cứ thì Hán vương đã xông thẳng tới cửa từ lâu rồi. Nhưng nô tỳ cũng nghe nói bọn họ có nhắc tới vương gia nhà chúng ta. Trong thời điểm vi diệu như vậy, chỉ cần nhắc tới một câu thôi cũng đủ để họ nghi ngờ vương gia nhà chúng ta rồi.
An Thục phi vô thức ngồi thẳng người lại, trầm tư một thoáng rồi nói:
Ngươi tới cung Lãm Nguyệt tìm gặp vương phi, hỏi nó có biết chuyện xảy ra thế nào không.
Tử Yên nói tiếp:
Chẳng lẽ thực sự là thế tử? Dù gì để cho vương gia căm hận Tần vương cũng sẽ có lợi rất lớn cho Tấn vương phủ.
Du phi vẫn mím chặt môi suy tư, nhưng sau đó lại lắc đầu:
Nếu đúng là Lục Chiêm đã ngăn cản Sầm nhi đi tìm Tần vương, vậy chắc hẳn không phải là Lục Chiêm đã ra tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.