Chương 429: Ai càng nhân từ?


Tống Tương đứng khuất trong tán cây cũng giật mình, vô thức tóm lấy cổ tay Lục Chiêm.

Không ngờ người dụ cho Du phi phải x8uất hiện lại chính là hoàng đế.
Lục Chiêm nhìn nàng:
Phòng vệ trong cấm cung rất nghiêm ngặt, không dễ đi vào đâu.

Tống Tương đứng một hồi, nói:
Ban nãy chàng không nghe hoàng thượng nói ư? Lúc Du phi sai người ra khỏi cung là hoàng thượng cũng đã biết rồi, chưa biết chừng lúc đó ngài cũng đã đi ra. Nếu không vì sao ban nãy chúng ta không phát hiện ra ngài ấy?

Thấy Tống Tương đã đi gõ cửa, hắn vội vàng bước theo ngay.
Cửa mở ra, không ngờ đứng sau cánh cửa lại chính là Vương Trì có vẻ cũng không hề bất ngờ về sự xuất hiện của bọn họ.

Hoàng đế bước vào chính điện, Du phi theo sát ngay sau đó, thị vệ khép cửa lại ngay. Bên phía cửa có bóng người đứng san sát, có thể thấy bên ngoài cũng đã bố trí lớp lớp thị vệ canh chừng nghiêm ngặt.
Tiếng nói vừa dứt, những hình vẽ mà bọn thái giám lén lút vẽ ra lúc trước đều bị chiếu sáng. Mấy hình vẽ bằng than trên tường cũng đập vào mắt Tống Tương.
Hoàng đế quay người lại nhìn hình vẽ, nhưng ngay lập tức đã quay lại nhìn Du phi:
Ngươi đang liên lạc với ai?

Du phi cũng không hề có ý định chạy trốn. Trước hết không nói tới việc có người canh gác, cho dù là không có thì một người đàn bà như bà ta, đối mặt với hoàng đế, một người mà ở tuổi này vẫn có thể săn bắn dã thú trong bãi săn một cách oai phong, thuần thục, thì bà ta cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế. Bà ta quỳ dưới đất, lưng uốn cong tới nỗi thị vệ có giữ cũng chẳng thể nào giữ thẳng nổi.

Ngươi muốn liên lạc với ai?

Hoàng đế nhìn ba ta một hồi, từ tốn hỏi câu:
Ngươi định chụp cho trẫm cái mũ vi phụ bất từ (làm cha nhưng không yêu thương con cái).


Thần thiếp không dám.


Bằng nhi
là tên húy của Hán vương.

Bởi vì nó bị thương nên nàng không ngủ được, rồi mới vi phạm lệnh cấm đi lại, một mình ra ngoài giữa đêm?
Hoàng đế nhìn bà ta:
Trước giờ nàng vẫn luôn hiểu quy củ, chắc hẳn sẽ không nói dối trẫm.
Nói rồi, một thị vệ bước tới đứng sau lưng hoàng đế, đồng thời đẩy một người ra trước mặt bọn họ.
Du phi nhìn thấy người này, lập tức nhận ra đó là thái giám mà bà ta đã sai đi lúc trước. Bà ta không khỏi rùng mình, sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch, bà ta ngẩng lên nhìn hoàng đế:
Hoàng thượng tới từ lúc nào?


Lúc người trong cung của nàng đi ra.

Hoàng đế vẫn rất ung dung, cũng không tỏ ra thích thú hay tức giận.
Du phi hít sâu:
Bởi vì, bởi vì chuyện Bằng nhi bị thương…

Hoàng đế nói rất từ tốn, giọng nói cũng chỉ 5lớn hơn tiếng gió thổi phất qua tai một chút mà thôi.
Tống Tương nắm chặt cổ tay Lục Chiêm, song cả người đã toát mồ hôi lạnh.
Hoàng đế lại hỏi thêm một lần nữa. Trong đại điện không có bất kỳ tiếng động nào khác, bởi vậy giọng nói lạnh như băng của ngài càng khiến người ta áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Thần thiếp không muốn liên lạc với ai hết.

Dưới ánh đèn lồng phía trước, chỉ còn lại 9Vương Trì đang cầm đèn lồng cùng với hoàng đế, và cả Du phi đang quỳ dưới đất.

Nàng không giải thích, tại sao lúc tối lử6a tắt đèn thế này, một tần phi trong hậu cung như nàng lại xuất hiện ở đây?


Vậy ngươi lén lút cho người vẽ hình vẽ kia là để làm gì?
Ánh mắt hoàng đế tựa như băng giá:
Là một tần thiếp, ngươi có biết âm thầm cấu kết với người ngoài sẽ có hậu quả thế nào không?

Mười ngón tay của Du phi cuộn chặt lại, bà ta ngẩng lên, nói:
Bằng nhi trúng tên trong bãi săn, là do hoàng thượng bố trí đúng không?


Ngươi cho rằng thế nào?


Thần thiếp cho rằng là đúng.
Du phi đáp:
Tần vương muốn hại người, sẽ không dùng mũi tên của chính mình, Tấn vương nếu muốn gài vật chứng cũng sẽ không chọn lúc Lục Chiêm đi ngang qua. Người ra tay chỉ có thể là người khác. Hoàng thượng nếu đã nghi ngờ thần thiếp từ lâu, vậy chuyện này có tám chín phần mười là do hoàng thượng gây ra. Hoàng thượng làm như vậy, là để ép thần thiếp, để xem thần thiếp sẽ ứng đối thế nào, đúng không?

Trong ánh đèn lồng soi rọi, Du phi cất giọng ủ rũ:
Bẩm, bẩm hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp không ngủ được…


Vì sao không ngủ được?


Tại sao hoàng thượng lại biết thần thiếp cho người đi ra?


Nếu đã nghi ngờ nàng thì động tĩnh trong cung của nàng sao có thể giấu được trẫm?


Thần thiếp, thần thiếp…

Không để Du phi nói hết lời, hoàng đế đã ra lệnh:
Mang về cung!


Hoàng thượng!

Lại có thị vệ vội vã bước tới phía sau lưng hoàng đế, nói khẽ vài câu, hoàng đế liền ra lệnh:
Thắp đèn!

Du phi chết trân, cả người cứng đờ như hóa đá, giữ nguyên tư thế quỳ dưới đất, đầu ngẩng lên ngước nhìn hoàng đế.
Cuối cùng biểu cảm trên gương mặt của hoàng đế cũng có chút thay đổi. Tuy rằng tư thế không thay đổi, song mơ hồ ngài đã thực sự tức giận.

Hoàng thượng!

Du phi đã không nói nên lời, hoảng hốt quỳ ngay xuống đất.
Các thị vệ đứng bên cạnh hoàng đế đột nhiên tản ra, biến mất trong bóng đêm.
Vị trí mà hoàng đế đứng cực kỳ khó khiến người ta để ý tới. Từ lúc ngài cất tiếng cho tới giờ, cũng chưa hề di chuyển một bước, và cũng không ai biết ngài ấy đã đứng đó bao lâu. Ban đầu Tống Tương cho rằng ngài ấy chỉ đi ngang qua nên mới gặp phải Du phi, nhưng bây giờ nhìn gương mặt ngài bình tĩnh như mặt nước lặng, dáng vẻ thảnh thơi như thể đang đi dạo. Vậy còn bình thường được sao? Nếu là đi ngang qua gặp phải, sao ngài ấy có thể bình tĩnh đến thế?
Lục Chiêm rút tay ra, nắm trọn lấy tay Tống Tương.
Tống Tương thấy Du phi bị thị vệ áp giải đi rồi, quay đầu nói với Lục Chiêm:
Chúng ta cũng đi qua xem thử.

Hai người chạy nhanh tới ngoài cung Nhân Thọ, song vẫn chậm một bước, cửa cung đã đóng lại.

Nói lại thì, chắc chắn hoàng thượng đã nhìn thấy chúng ta xuất hiện ở hiện trường. Có nhiều thị vệ mai phục ở xung quanh như vậy, chắc ngài ấy cũng đã biết chúng ta có âm thầm theo dõi. Nếu như hoàng thượng không để ý chúng ta đi theo, vậy chàng cảm thấy hoàng thượng có để ý tới việc chúng ta trèo tường vào nghe trộm sao?

Lục Chiêm thấy Tống Tương nói rất có lý.

Đúng vậy! Nhưng bây giờ ngươi hiểu ra cũng đã muộn.

Du phi run rẩy đôi môi, nhìn hoàng đế:
Thần thiếp tới bây giờ mới hiểu ra, là vì thần thiếp cho rằng hổ độc không ăn thịt con, hoàng thượng có tàn nhẫn đến mấy cũng sẽ không làm hại con trai của chính mình.


Ngươi có gì mà không dám?
Hoàng đế ngồi xổm xuống trước mặt Du phi:
So với Thục phi, ngươi quá giỏi nhẫn nhịn. Chức quan của ca ca ngươi, trẫm nói lột là lột, phẩm cấp của ngươi, trẫm nói phế là phế. Nhưng nếu là Thục phi gặp phải những chuyện này, chắc chắn sẽ khóc nháo, làm ầm ĩ. Nhưng ngươi lại sợ hãi chính mình sẽ quá thu hút sự chú ý, không chịu hừ lấy một tiếng.



Nhưng ngươi là người chịu nuốt giận vào trong ư? Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngươi chịu lép vế trước Thục phi, hơn nữa lúc trước ngươi còn trèo lên được ghế quý phi, phẩm cấp cao hơn nàng ta. Đêm nay ngươi còn có thể giở thủ đoạn trước mặt trẫm, vậy có thể thấy ngươi không có gì mà không dám làm cả.


Du phi rưng rưng phân bua:
Cho dù thần thiếp có trăm ngàn điều không đúng thì Bằng nhi cũng là cốt nhục của hoàng thượng, hoàng thượng không thể ra tay với nó được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.