Chương 4


Nguồn:nguyetsac.wordpress.com
Không gian trong phòng dày đặc sương khói, mặc dù đốt đến mấy bếp lò huân hương, nhưng vẫn không áp được mùi vị của thuốc.
Vài vị thượng sư của Huyền Tông Môn ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ che miệng mũi ho khan một tiếng.

Đây là hương Già La đệ đặc biệt sai người đến Tây Vực mang về, nghe nói có thể trừ hết ác khí.
Thiếu niên sắc mặt mệt mỏi ngồi trên cẩm tháp (giường nhỏ bằng gấm), mái tóc đen rối tung trên bờ vai, hắn hơi miễn cưỡng ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói:
Đốt hương cả một đêm, e là các sư huynh ksông chịu nổi khói này, mọi người có việc gì hãy đi đi, không cần lo lắng cho đệ.


Lục đệ, tuy rằng đệ có võ công Lưu Phương hộ thể, nhưng dù sao cũng chưa luyện đến tầng Hậu Hỏa, sao có thể cậy mạnh đem khí độc kia hút vào cơ thể. Hiện tại dùng công lực cũng không thể giải phóng hết, vết thương cũ lại thêm vết thương mới, vạn nhất tổn hại đến căn cơ thì sao sống được.

Hạ Chú Đạo đứng nói chuyện, thân mình khôi ngô tinh tráng chắn trước mặt thiếu niên, càng khiến thiếu niên trở nên yếu ớt.

Sư huynh có điều không biết.
Kim Nhật Lãng mệt mỏi ngẩng đầu cúi mặt nói:
Điều đặc biệt của Dẫn Cổ Thảo là có thể hấp dẫn trăm loại xà trùng độc vật, nếu…


Hấp dẫn thì hấp dẫn.
Hạ Chú Đạo dậm chân:
Bất quá chỉ là dư nghiệt của ma giáo, có chút tài mọn, đưa tới độc vật thì thế nào, sư huynh đệ chúng ta ngay cả Ma tôn võ công tái thế còn có thể tiêu diệt, huống chi là mấy con côn trùng?

Kim Nhật Lãng thở sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Chú Đạo:
Tuy nói như thế, nhưng Huyền Tông Môn có hơn một trăm đệ tử không biết võ công, huynh có nắm chắc bọn họ sẽ an toàn hay không?


Việc này...
Hạ Chú Đạo chần chờ.
Viên Thương Châu hơi gật đầu:
Nhật Lãng nói đúng. Chú Đạo, ngày thường đệ làm việc lỗ mãng, nên học hỏi lục đệ, khi làm việc đều suy nghĩ cẩn thận từng bước.

Hạ Chú Đạo bị Viên Thương Csâu so sánh với Kim Nhật Lãng trước mặt mọi người, trong lòng không thoải mái, ngượng ngùng nói:
Đệ là người tập kõ, ngày ngày làm bạn với đao thương, không giống lục đệ có kiên nhẫn nuôi hoa dưỡng cỏ, thận trọng như nữ tử.


Chú Đạo...
Viên Thương Châu mặt tái đi vì giận.
Kim Nhật Lãng khoát tay với Viên Thương Châu. Hắn biết Hạ Chú Đạo nói cũng không ác ý, chỉ là nóng nảy mà thôi.
Nhưng Tư Phóng lại ở một bên vì hắn cãi lại vài câu:
Sư huynh, huynh vốn nên biết, chúng ta mặc dù là đồng môn, nhưng sau khi phân cấp thì mỗi người một loại võ công, phương pháp tu luyện khác nhau một trời một vực. Lục đệ luyện Lưu Phương thần công, chiêu thức rất đặc biệt, chuyên tĩnh tâm định chí, đương nhiên khác với Võ Cương của sư huynh.

Trong lúc nói chuyện ai cũng có thể phạm sai lầm.
Sắc mặt Hạ Chú Đạo hơi dịu lai, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tư Phóng tiếp tục nói:
Qua mấy ngày nữa là võ lâm đại hội, đến lúc đó hào kiệt các nơi sẽ tề tụ tại Cao Ngạo sơn. Sư huynh đệ chúng ta phải ra chào, lục đệ, đệ chịu đựng được không?

Hạ Chú Đạo oán thầm: nếu chịu không được thì nên nói sớm, nếu để người ngoài nhìn tsấy nhân tài của Huyền Tông Môn lại bệnh tật như vậy, thể diện sư môn sẽ đánh mất.

Sư huynh yên tâm.
Kim Nhật Lãng nói:
Độc tính trong cơ thể đệ đã giảm nhiều, ngày mai dùng nội lực có thể bức độc tố còn lại ra ngoài, sẽ không còn gì đáng ngại. Chỉ là độc này bức ra sợ sẽ dẫn đến một ít xà trùng. Vận công hết sức thì có thể giảm bớt một phần độc, đệ sẽ đóng chặt cửa sổ, xung quanh viện này nên rải một ít thuốc diệt trùng. Thỉnh các sư huynh truyền lệnh xuống, trong vòng sai ngày không để người khác đến gần Lãng Phòng viện của đệ nửa bước.


Việc này không khó, nhưng có việc khác cần suy nghĩ.
Viên Thương Châu trầm giọng nói:
Xà trùng đưa tới cũng không hẳn là loại chí độc, rải thuốc diệt trùng có thể bỏ qua. Gọi vài đệ tử của đệ đến đây bảo vệ đệ. Dưới nguy hiểm mới biết lòng người, nhìn phản ứng của mọi người, là trùng hay là rồng, thử một lần liền biết.


Việc này có gì quan trọng?
Hạ Chú Đạo không hiểu chút nào.
Viên Thương Châu chuyển hướng Hạ Chú Đạo:
Lục đệ khi thiếu niên đã thành danh, mười hai tuổi mở cửa thu nhận đồ đệ, năm đó ai cũng khen ngợi. Nhưng mười mấy năm đi qua, ngay cả đệ tử cấp Vũ xuất sư cũng không có, miễn bàn đến cấp Quán. Tuy đệ tử của chúng ta có không ít người thành danh trên võ lâm, nhưng vẫn không ngăn được miệng lưỡi tiểu nhân sau lưng csâm chọc Huyền Tông Môn ta thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Ánh mắt Viên Thương Châu sầu lo nhìn Kim Nhật Lãng:
Chúng ta đỉnh thiên lập địa không cần biết người khác bình luận thế nào, nhưng nếu tổn hại đến uy danh của Huyền Tông Môn thì không được. Sư đệ, nhân cơ hội này lựa chọn ra một người có tư chất truyền võ công cho hắn, làm cho Huyền Tông Môn ta có người kế tục.


Đương nhiên đệ sẽ cố hết sức.
Kim Nhật Lãng nói:
Chỉ là độc trùng sẽ làm người bị thương, vạn nhất…


Lòng dạ đàn bà.
Hạ Chú Đạo khinh thường nói:
Muốn luyện võ công có ai không trải qua đau khổ. Có năng lực thì kượt qua khảo nghiệm, không qua được thì sớm để họ khăn gói xuống núi, miễn làm lãng phí lương thực của Huyền Tông Môn.

Kim Nhật Lãng trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
Quyết định vậy đi.

Bàn bạc xong chuyện thì mọi người rời đi.
Vừa đến bên ngoài, vài người không tự chủ được thở sâu, phất phất tay áp. Hạ Chú Đạo sử dụng khí lực để phủi tro hương trên người, sốt ruột nói:
A nha, đều là nam tử, thật không rõ vì sao lục đệ có thể chịu được huân hương dày đặc như vậy.

Tư Phóng cười nói:
Lục đệ mười hai tuổi đã nổi danh là
Lưu Phương công tử
, đây cũng không phải là hư danh.
Nói xong hắn quay đầu nhìn vào trong cửa sổ, nụ cười trên khóe miệng biến mất, trong mắt là hận ý.
Tiếng người ngoài cửa đã đi xa, Kim Nhật Lãng đứng dậy tự xuống giường. Thân thể hắn như ngọc, chân dẫm mạnh lên sàn, bước đi trầm ổn, đem hương liệu trong lò hương thay đổi. Ngón tay thon dài dính chút bụi. hắn đi đến trước kính trên bàn lấy khăn lau chùi cẩn thận, giương mắt nhìn chính mình trong gương, màu xanh nhạt trong đôi mắt đã bớt đi một chút.
Buông khăn xuống, ngón tay không cẩn thận chạm đến một hộp gấm khắc hoa màu bạc. Trước đây hắn hay dùng mũ để mang trên đầu, từ năm hai mươi tuổi, hắn chuyển qua dùng mão, mũ này hắn đã cất kỹ trong hộp gấm, sao hôm nay lại lộ ra một góc thế này.
Ma xui quỷ khiến khiến hắn rút chiếc mũ ra một chút, hơi lạnh cùng sự mềm mại của vải quấn quýt ở bàn tay. Hắn nhẹ nhàng cầm lên, bỗng nhiên nhớ đến một câu mà ai đó đã nói:
Nhiễu vấn đầu cẩm, nguyện thường thỏa mãn…

Nhìn vào kính thấy ánh mắt nham hiểm cùng mái tóc sỗn độn của chính mìns, Kim Nhật Lãnh cười lạnh…Hình dạng này của hắn, thật giống hai năm trước khi bị tẩu hỏa nhập ma mà dọa chết mấy vị sư huynh.
Mặt trời ngoài cửa sổ dần lặn xuống.
Liên Tống ngày tsứ hai liền thấy sư phụ mà nàng tưởng niệm.
Ngày đó thời tiết âm u, buổi sáng ẩm thấp, lại nổi gió. Tư Phóng tự mình mang hơn mười đồ đệ của Kim Nhật Lãng đến Lãng Phong viện. Hắn chỉ nói là có chuyện cần làm, không nói rõ là thử luyện. Giao cho mọi người nhiệm vụ đánh đuổi độc trùng, nhìn các đệ tử cầm gậy gộc đánh loạn như một đám ăn xin bên đường, trong lòng hắn cười thầm: muốn chọn những người này làm trụ cột, sau này có thể thành cái dạng gì.

Các ngươi bảo vệ nơi này cẩn thận, chớ nên đi một mình, cơm canh không cần lo lắng, ta sẽ phái người đưa đến cho các ngươi. Các người nhiều năm không gặp sư phụ, đây là cơ hội khó có được, nên tận dụng thật tốt mà làm tròn tấm lòng của đệ tử.

Tư Phóng đối với chúng đệ tử vẻ mặt có chút ôn hòa.
Các đệ tử liên tục xưng vâng, trong lòng ước gì có thể nhận vị trước mặt này làm sư phụ. Bọn họ cũng biết trong Huyền Tông Môn, công phu giỏi nhất không phải sư phụ họ, Kim Nhật Lãng. Tư Phóng này mặc dù võ công không phải giỏi nhất, nhưng xuất thân danh môn lại không kiêu ngạo, đức hạnh chuẩn mực, có thể theo hắn luyện công, cho dù không thành công thì cũng xem như có mặt mũi.
Chỉ là họ tư chất có hạn, không được chọn, chỉ có thể theo Kim Nhật Lãng. Vị sư phụ nhàn nhã này không dạy họ võ công thì thôi, lần này lại vô duyên vô cớ làm phiền họ.
Ai bảo họ từ trước đến nay là những người có địa vị thấp nha, chỉ phải nhận mệnh thôi
Sau khi Tư Phóng đi, các đệ tử đám thì than thở, người thì dựa vào tường, người ngồi ở cửa trước hành lang thơ thẩn.

Liên Tống sư muội, muội cố gắng như vậy có thể nhận phần thưởng tham gia đại hội võ lâm rồi.
Đệ tử ngồi xổm cạnh cửa nhìn về phía Liên Tống đang đứng như cây sào.
Liên Tống một tay nắm côn, một tay để phía sau nói:
Tư sư thúc phân phó phải bảo vệ tốt cho sư phụ, không thể lười biếng.

Âm thanh trong trẻo len lỏi trong viện khiến cho người bên trong cánh cửa trợn mắt kiếm tìm.
Kim Nhật Lãng xuyên qua cửa sổ độc mộc nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ, giống như đã từng quen biết. Là đứa nhỏ kia, trong lòng hắn nổi lên chút ý cười, thật sự là hảo hài tử. Đang nghĩ ngợi, tứ chi hơi nóng lên, là dấu hiệu của khí huyết đã thông suốt. Hắn tập trung vận khí bức độc, khi chân khí đang cuồn cuộn, một đóa hoa đào hồng nhạt hiện lên giữa trán hắn.
Người ngoài cửa không hề hay biết việc diễn ra bên trong.

Muội tận tâm hết sức như vậy, hắn sẽ rất cảm kích.
Thiếu niên ục ịch ngồi ở trên lan can đá ngả ngớn nói:
Đến, đến nơi này của sư huynh nghỉ ngơi một chút, thuận tiện sư huynh sẽ dạy muội mấy chiêu kiếm pháp.

Thiếu niên tên là Tống Khải, là đại đệ tử của Kim Nhật Lãng, bái sư bảy năm, có học chút kiếm pháp, nhưng vì lười biếng ham chơi nên đến này vẫn chưa thông qua cấp Vũ đệ tử. Đi theo Nhật Lãng đã lâu, hắn biết rõ tính tình nguội lạnh của vị sư phụ này, cho dù họ làm càn có thể nào cũng không tức giận, dần dần lá gan càng lúc càng lớn, sau đó không đem sư phụ để vào mắt.
Liên Tống cự tuyệt nói:
Tạ sư huynh, muội không làm phiền.


Sư huynh gọi thì muội phải đến.


Muội thực không muốn làm phiền.


Lời của ta nói muội dám cãi!
Tống Khải làm bộ muốn dạy dỗ Liên Tống, bỗng nhiên mũi ngửi ngửi mấy cái, nhìn trái nhìn phải nói:
Có vị thuốc.

Đang nói, Liên Tống liền một gậy đánh tới, Tống Khải là người luyện võ nên phản ứng mau, tránh sau cửa thoát một gậy. Hắn nhanh chóng nhảy lên, mắng:
Muội dám…
Nói được một nửa, rõ ràng nhìn thấy trên đầu gậy của Liên Tống là một con rắn.

Rắn! Rắn!...
Tống Khải trước đây đã bị rắn cắn nên rất sợ hãi, thấy rắn từ bên người hắn rớt xuống thì kêu được hai tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Những người khác cũng bị dọa, lui ở một bên. Liên Tống bắt được đầu rắn, muốn vui đùa một chút. Khi còn ở quê nàng thường bị mọi người dọa rắn, lâu dần nàng không sợ nữa, thậm chí thấy nó còn rất đáng yêu.

Sư huynh.
Liên Tống cười hì hì lay Tống Khải tỉnh lại. Tống Khải mơ màng trợn mắt, đột nhiên gặp một cái đầu rắn gọi sư huynh, ánh mắt vừa mở, lại hôn mê.
Liên Tống le lưỡi, nhanh chóng ấn vào huyện nhân trung (huyệt nằm dưới mũi) của Tống Khải. Tống Khải đã choáng váng hoàn toàn, nàng làm thế nào cũng không tỉnh.

Được rồi, muội không cần phải xen vào.
Thôi Anh không biết vào sân khi nào, lệnh cho nhóm đệ tử phía sau mang Tống Khải ra ngoài, ném cho Liên Tống một cái sọt trúc lớn:
Bắt được rắn thì bỏ vào sọt này.
Hắn nói xong xoay người, hôm nay hắn mặc áo choàng lam, trung y màu trắng mềm mại, trong ngoài phối hợp khiến sắn có vẻ thanh tao nhưng mất nét phong lưu.
Liên Tống cũng nhìn hắn vài lần, thầm nghĩ, quả thật sư phụ nào thì đồ đệ nấy, đều chú trọng ăn mặc như vậy.
Thôi Anh quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng ở người Liên Tống nói:
Nếu sư muội sợ hãi, cứ việc bảo ta, sư huynh ở ngay bên ngoài.

Liên Tống run lên, ôm sọt trúc vọt đến dưới mái hiên.
Sau phút rối loạn, các đệ tử đều nâng cao cảnh giác, không thờ ơ như vừa rồi nữa. Liên Tống vẫn kiên trì cầm côn đứng thẳng tắp như trước, hai đệ tử khác đứng song song ở hai bên, có hai đệ tử khác nhỏ hơn nàng hai tuổi tránh sau lưng Liên Tống không dám ra.

Này, hai người các ngươi.
Sư huynh lớn tuổi nói:
Tránh ở sau lưng sư muội, các ngươi có tiền đồ hay không?


Đệ, chúng đệ là tới tập võ, cũng không phải tới bắt rắn.
Hai người chột dạ tranh cãi, không tự chủ nhích lại gần Liên Tống. Dựa vào nhưng không thấy gì, chỗ dựa an toàn của họ đã biến mất, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Xem, lại có một con.
Liên Tống lao ra bắt rắn trở về, cười hì hì với họ. Hai người kia từ nhỏ ở nhà được sủng như vậy, sao có thể chịu được nỗi sợ như vậy, oa một tiếng ngã ngồi xuống đất, sau đó đứng lên khóc chạy đi.

Sư huynh...
Liên Tống kêu họ trở về, sau đó cùng rắn liếc nhau, thở dài nói:
Mặc dù muội không có ý hại người, người lại hiểu lầm muội.
Liên Tống đem rắn cẩn thận bỏ vào giỏ trúc. Những người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, đều đứng xa nàng cùng với cái giỏ trúc.
Vị thuốc lại tràn ra.
Các đệ tử ở trong lòng cầu nguyện:
Rắn đừng đến, rắn đừng đến…

Trời không theo nguyện vọng của họ, lại có sáu con rắn đến, màu sắc rực rỡ. Liên Tống cùng vài vị sư huynh có gan đi bắt chúng, vừa quay đầu lại thì phát hiện vài người đã chạy.
Sau rắn thì rết cũng tới, thạch mọt a, chuồn chuồn kim a, bọ ngựa a, bay tới bay lui rất náo nhiệt. Liên Tống chạy tới chạy lui, đùa rất vui vẻ. Rất nhiều con không kịp bắt, bị giẫm nát trên mặt đất, càng ngày càng nhiều, bỗng chốc tỏa ra mùi, vài sư huynh nhịn không được đã nôn mửa, phun đến mật vàng, không thể không ra ngoài.
Sau một hồi cũng chỉ còn lại hai người.
Đêm khuya dần buông cuống, không bao lâu mưa đã nổi lên. Mưa đem vị thuốc hòa tan, mấy con độc trùng cũng không xuất hiện nữa. Một ngày mệt nhọc, ngay cả chăm sóc người thân trước lúc chết còn mệt hơn a.

Sư muội thật là có sức khỏe a.
Thiếu niên nhàn nhã nằm trên mặt đất nhìn Liên Tống đứng ở một bên.
Liên Tống không còn đứng thẳng như trước nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nàng chống gậy, mắt quan sát động tĩnh xung quanh, miệng nói:
Đêm tối như mực không thấy rõ gì, vạn nhất có sơ hở thì thật nguy hiểm a.


Vậy làm phiền sư muội quan sát một lúc, sư huynh khá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Có người tích cực động thân, hắn đương nhiên mừng rỡ, lập tức ngồi xuống đất mà ngủ. Ngủ chưa đến một canh giờ đã mơ màng nghe Liên Tống nói:
Sao lại có con rắn ở đây.

Thiếu niên miễn cưỡng động đậy:
Sư muội là xạ thủ đánh rắn, bắt nó lại là được.


Đúng, nhưng mà... Con rắn này to như vậy, không dễ bắt a.
Thanh âm Liên Tống dưới tiếng mưa rơi tí tách nghe không rõ ràng. Thiếu niên hồ nghi ngồi dậy, nhờ ánh sáng đèn lồng ở hành lang mà nhìn, nhất thời cứng đờ.
Một con mãng xà xanh đen mắt tím đối diện với họ, hai mắt có ánh sáng, phảng phất như ác quỷ đến từ địa ngục.

Này này này...
Thiếu niên mặt trắng bệch, sau đó thê lương kêu một tiếng:
Má ơi!

Kêu xong hắn ôm đầu nhanh chân chạy đi.
Mãng xà kia thấy vật còn sống lập tức đuổi theo, mắt thấy con mãng xà sẽ cắn lấy thắt lưng thiếu niên, Liên Tống liền đánh một gậy vào đầu rắn.
Mãng xà giận dữ xoay đầu, hướng Liên Tống đánh tới. Liên Tống vất vả đỡ trái đỡ phải, vất vả dùng cây gậy đối phó, nhưng lại bị một phát cắn đứt cây gậy, phản lực gây ra khiến Liên Tống bị hất văng ra vườn hoa, cả người lầy lội.
Mưa khiến mắt nàng mờ ảo, khi thấy một vật to lớn màu đen vọt tới, Liên Tống lảo đảo đứng lên chạy mất mạng, rắn đuổi theo.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, nàng bất hạnh trượt chân do bùn ở dưới đất, gục ngay trước cửa.
Muốn đứng dậy chạy đã không kịp, chỉ có thể dùng hai tay che trước người, không ngừng lui về sau. Mắt thấy mình càng gần cái bồn máu to mồm kia, Liên Tống trong lòng ai thán, cha mẹ, Liên Tống tới gặp hai người đây.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, phía sau lưng chạm vào lồng ngực ấm áp, quanh thân tỏa ra mùi thơm, sau đó lại bị mùi máu tươi bao phủ.
Liên Tống nghi hoặc trợn mắt nhìn, khiếp sợ nhìn thấy một cánh tay che trước người nàng, trên cánh tay là đầu con rắn đã bị chặt đứt, nhưng răng nó đã cắm sâu vào da thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Liên Tống cứng ngắc quay đầu, run giọng kêu lên:
Sư phụ..
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cùng Ta Vui Vẻ Được Không?.