Chương 293: Thiếu niên thiếu nữ (2)


Số từ: 1577
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Ân Vĩnh Kiện thích Thiệu Sắc Vi không phải là chuyện một ngày hai ngày, nhưng không thổ lộ. Đương nhiên, trong lớp có ai không biết? Vậy mà Thiệu Sắc Vi vẫn giữ thái độ như gần như xa với cậu, làm cho cậu không nắm bắt được.
Nhưng vừa thấy Thiệu Sắc Vi cười tươi như hoa với Lý Thiên Vũ, đồ ngốc cũng nhận ra Thiệu Sắc Vi rất có hảo cảm với cậu ta. Dĩ nhiên Ân Vĩnh Kiện không thoải mái, nụ cười trên mặt rất miễn cưỡng.
Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ vừa gặp Chu Tiểu Vân đã phát nhiệt toàn thân không nhìn được liếc mắt. Đại ca à, muốn động dục cũng phải tìm thời cơ địa điểm thích hợp chứ, không thấy có cả đại mỹ nữ Thiệu và đại soái ca Ân đứng bên cạnh à.
Dương Phàm nói tạm biệt Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ rồi kéo người không hề tình nguyện Lý Thiên Vũ đi.
Thiệu Sắc Vi và Chu Tiểu Vân nghĩ một đằng nói một nẻo nói dăm câu rồi chia tay. Tất nhiên Ân Vĩnh Kiện đi theo cô ấy.
Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau này có trường hợp như vậy ít nên gặp phải thì tốt hơn. Ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng nghĩ kiểu khác, quá mệt mỏi!
Trên đường đi Lý Thiên Vũ oán giận:
Tớ chưa nói đủ mà, đi gấp thế làm gì?
Lâu lắm rồi cậu không được đứng gần nói chuyện với Chu Tiểu Vân, còn chưa nói đủ nhìn đủ đâu!
Dương Phàm tức giận nói:
Được, cậu không thấy khi Thiệu Sắc Vi cố ý nói cười với cậu, sắc mặt Ân Vĩnh Kiện khó coi cỡ nào hả? Tiếp tục đi xuống, tớ sợ mặt cậu ta sắp đen lại.

Lý Thiên Vũ không hề để ý đến điều này, cậu nghĩ đến là:
Thật à? Vậy cậu nhìn Chu Tiểu Vân lúc đó có biểu cảm gì? Có phải bạn ấy thấy Thiệu Sắc Vi nói với tớ thì cực kì ghen tị, sắc mặt cực kỳ khó coi không?

Lý Thiên Vũ càng nói càng hưng phấn, rất muốn bay lên tận mây xanh.
Dương Phàm cười kéo tuột Lý Thiên Vũ từ trên đám mây xuống mặt đất:
Cậu cứ tưởng bở đi, Chu Tiểu Vân luôn duy trì nụ cười trên môi.

Lý Thiên Vũ không cam lòng thêu dệt ảo tưởng tốt đẹp:
Chưa biết chừng trong lòng bạn ấy mất hứng nhưng không thể hiện trên mặt. Chưa biết chừng đang nghiến răng nghiến lợi muốn đánh bại tình địch đoạt lại tớ…
Càng nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Bởi vì ngay cả bản thân Lý Thiên Vũ cũng không tin việc này sẽ xảy ra trên người Chu Tiểu Vân dịu dàng trầm tĩnh khiến người khác không đoán ra tâm tư.
Bị ý nghĩ kỳ lạ của Lý Thiên Vũ tác động, Dương Phàm cười chảy nước mắt.
Dương Phàm vừa lau nước mắt vừa vỗ vai Lý Thiên Vũ:
Người anh em, tớ thấy cậu nên chết tâm với Chu Tiểu Vân đi! Theo tớ quan sát, người ta không có ý tứ gì nhiều với cậu đâu. Tớ thấy Thiệu Sắc Vi cũng rất đẹp rất thông minh rất ưu tú, thành tích cao vút, lại có hảo cảm sâu đậm với cậu. Chi bằng cậu đổi mục tiêu đi.

Bị Lý Thiên Vũ lườm cháy mặt, Dương Phàm thức thời sờ sờ mũi thu hồi lời vừa nói:
Coi như tớ chưa nói, coi như tớ chưa nói.
Thật là, nói thật cũng không cho nói, chậc chậc!
Lý Thiên Vũ không muốn nói quá nhiều trước mặt Dương Phàm. Nếu nói mình chỉ thích Chu Tiểu Vân, tuyệt đối không dời mục tiêu sợ rằng sau này càng bị cậu ta trêu chọc, không cúi đầu lên được.
Hừ, cậu rất chuyên nhất, trong mắt chỉ có một mình Chu Tiểu Vân, các nữ sinh khác có đẹp cũng dạt hết sang một bên đợi đi.
Dương Phàm ngứa ngáy muốn tìm hiểu bát quái:
Tớ bảo này Thiên Vũ, cậu nói xem Thiệu Sắc Vi xinh đẹp như vậy sao cậu lại nhìn người ta không thuận mắt nhỉ? Rõ ràng người ta có cảm tình với cậu đấy.

Nữ sinh ở lớp một ban khoa học tự nhiên vốn đã ít, thành tích tốt càng ít hơn, Thiệu Sắc Vi tuyệt đối được xem như là
lớp hoa
. Hơn nữa tính cách cô ấy hơi kiêu ngạo gần như không vẻ mặt gì khác với con trai trong lớp, Ân Vĩnh Kiện ân cần như thế có lúc còn không có sắc mặt tốt để xem đâu!
Thế nhưng, vừa gặp bạn học chúng ta rất lạnh rất có cá tính Lý Thiên Vũ của chúng ta, Thiệu Sắc Vi không bao giờ tỏ vẻ. Cô thường xuyên tìm Lý Thiên Vũ nói chuyện gì đó, làm cho các nam sinh có liên quan rất đỏ mắt.
Đáng tiếc, Lý Thiên Vũ không phải người thương hương tiếc ngọc, trong mắt trừ Chu Tiểu Vân không hề có nữ sinh khác. Đối với Thiệu Sắc Vi ôn hòa chỉ cho là bạn cùng lớp bình thường thôi.
Lý Thiên Vũ
Hừ
một tiếng:
Người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến tớ, cô ta thích ai càng không liên quan gì đến tớ, dù sao tớ không thích cô ta.

Dương Phàm tinh mắt liếc thấy hai người Thiệu Sắc Vi và Ân Vĩnh Kiện đang đi về phía này, vội vàng vỗ Lý Thiên Vũ ám chỉ cậu quay đầu lại.
Lý Thiên Vũ quay đầu lại nhìn rồi lập tức đổi đề tài.
Sau khi tỉ mỉ quan sát Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ cho ra kết luận:
Chu Tiểu Vân, xem ra cậu đúng là người có tấm lòng rộng lớn. Thiệu Sắc Vi cố ý cười cười nói nói với anh Tiểu Vũ trước mặt cậu rõ ràng muốn khiêu khích, cậu lại không tỏ vẻ gì. Tớ rất hoài nghi trái tim cậu làm từ gì.

Ai không biết Lý Thiên Vũ là người ái mộ trung thành theo đuổi Chu Tiểu Vân? Hành vi hôm nay của Thiệu Sắc Vi có thể nói là cố ý hướng về phía Chu Tiểu Vân, chờ xem kịch vui Lưu Lộ thất vọng phát hiện Chu Tiểu Vân căn bản không tiếp chiêu. Aizz, không có ý nghĩa!
Chu Tiểu Vân cười cười:
Chớ nói lung tung, Thiệu Sắc Vi và anh họ cậu Lý Thiên Vũ là bạn cùng lớp, nói hai câu rất bình thường. Cái gì khiêu khích và không khiêu khích, chỉ nói mò.

Lại nói, cho dù khiêu khích thì sao? Thiệu Sắc Vi có bản lĩnh thì cứ cướp Lý Thiên Vũ đi đi, dù sao cô cũng không hiếm lạ… Phi phi phi, cái gì cướp đi, vốn dĩ cậu ta không phải là của cô có được không. Ai thèm thích thích cậu ta!
Lưu Lộ lần thứ một trăm rơi nước mắt đồng cảm với Lý Thiên Vũ đáng thương. Anh Tiểu Vũ, xem ra ngày anh làm trái tim Chu Tiểu Vân rung động còn xa lắm.
Hai người nhàn nhã từ hội trường đi về lớp. Bước vào lớp, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân cùng đi về chỗ ngồi.
Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh đang cắm đầu làm bài tập, vừa cười vừa nói:
Vương Tinh Tinh, thật chăm chỉ a, lúc nãy vừa mở lễ động viên đã bắt đầu tức giận phấn đấu rồi!

Vương Tinh Tinh vừa nghe giọng nói Chu Tiểu Vân không ngẩng đầu lên:
Không bỏ công không được, còn kém cậu quá xa.

Một câu nói bình thường, sao trong đó lại ẩn chứa hàm ý? Chu Tiểu Vân cười một lúc rồi không lên tiếng nữa.
Hai người là bạn thân lớn lên trong cùng một thôn, năm năm tiểu học tình cảm bạn bè thân thiết không có gì giấu nhau.
Từ khi vào khoa văn, hai người vẫn cực kỳ thân mật, làm cho Lưu Lộ hơi hồng mắt. Bạn thân mà, hai người thì vừa đủ, ba người khó tránh khỏi sẽ xa cách hơn với một người trong đó.
Quan hệ giữa Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân rất tốt, nhưng giao tình với Vương Tinh Tinh rất bình thường, Vương Tinh Tinh là học sinh trọ ở trường, Lưu Lộ lại ngoại trú, ngoại trừ lớp học không còn tiếp xúc ở nơi khác. Làm bạn học mới hơn nửa năm, không khí trường học rất nặng nề khẩn trương, làm gì có bao nhiêu thời gian đi bồi dưỡng tình cảm bạn bè.
Có lúc nhìn Chu Tiểu Vân khi chơi với Vương Tinh Tinh thì hoạt bát hơn hẳn khiến Lưu Lộ thấy rất ghen tị!
Chu Tiểu Vân không hay nói chuyện, điều này rất nhiều người biết, nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với Vương Tinh Tinh, cô ấy luôn hoạt bát hơn bình thường một chút. Trong lòng Lưu Lộ than thở: thật là đãi ngộ khác biệt!
Vậy mà từ khi học kỳ này khai giảng hình như hai người hơi xa cách.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.