Chương 335 + 336


Số từ: 2971
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 335: Gửi thư
Một ngày nọ, đang ngủ trưa Chu Tiểu Vân nghe thấy Nhị Nha ở bên ngoài lớn tiếng gọi:
Chị, có người gửi thư cho chị này!

Bị đánh thức Chu Tiểu Vân không tình nguyện mở mắt:
Ai gửi thế nhỉ?
Kỳ quái, nghỉ hè ở nhà ai sẽ viết thư cho mình, chẳng lẽ là bạn học đại học?
Nhị Nha cười hì hì đưa thư cho Chu Tiểu Vân:
Bên trên không có tên, em đoán là con trai nhá.

Cô từ trên giường ngồi dậy, hiếu kỳ cầm lấy. Trên phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, không viết nơi gửi và tên người gửi. Từ bề ngoài không nhận ra là ai gửi tới. Nhưng, hình như nét chữ này quen quen…
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, trái tim không tự chủ được nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ, bức thư này là Lý Thiên Vũ viết?
Cô nhanh chóng mở ra, một bức thư kín chữ. Cô không khách khí đuổi Nhị Nha hiếu kỳ ra ngoài, đóng cửa lại, đọc một mình.
Nhị Nha bất mãn lầm bầm trước cửa:
Chị, chị hẹp hòi quá đi! Thư này còn em mang đến cho chị mà! Vừa thấy thư là đuổi em đi, thật là.

Chu Tiểu Vân không để ý Nhị Nha ở bên ngoài oán giận, chăm chú đọc. Quả nhiên, đây là thư của Lý Thiên Vũ. Bởi vì lạc khoản cuối thư là chữ

. Xem trong thư Lý Thiên Vũ viết gì nào!

Tiểu Vân thân yêu, thấy thư như thấy người!
Hè năm nay tớ ở lại thành phố N này, không được cùng cậu về nhà tớ rất tiếc. Dường như đã lâu lắm rồi không gặp cậu, tớ rất rất nhớ cậu (viết thư thật tốt, nếu đứng trước mặt cậu nhất định tớ không có dũng khí nói ra những lời này). Cậu ở nhà có được không? Cậu, có nhớ tớ chút nào không?
Hai ngày trước Thiệu Sắc Vi tới tìm tớ, nói đến mời tớ ăn tối đi xem phim. Nói thật, làm một nam sinh, thực sự không tiện từ chối lời mời của con gái. Nhưng tớ sợ cậu biết sau này sẽ hiểu lầm. Vì thế tớ lấy cớ không rảnh để từ chối bạn ấy. Cậu không cần lo lắng, tớ rất chung thủy với cậu mà! Bạn ấy có đến tìm tớ mấy lần, thấy tớ không để ý đến mình cuối cùng không đến nữa. Tớ cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phải lặp đi lặp lại nhiều lần đi tờ chối lời mời của một mỹ nữ đối với nam sinh mà nói thực sự là chuyện rất khó khăn. May mà tớ làm được.
Mỗi ngày tớ đều bận rộn làm thêm, nhưng có bận đến mấy tớ chưa từng thôi nhớ cậu. Có lúc thật sự muốn cậu có thể xuất hiện trước mắt tớ. Nếu cậu nhận được thư trả lời lại tớ được không? Không viết gì cả, chỉ cần để tớ biết cậu đã nhận được thư thôi.
Ở đây tớ nóng lòng mong mỏi hồi âm cậu.
Nhớ cậu


Chu Tiểu Vân đọc đi đọc lại năm lần mới thôi. Cô cầm bức thư trong tay, ngây ngốc một lúc lâu.
Trong thư người nào đó vô cùng lớn mật, những lời đường mật này sợ rằng nếu giáp mặt nói cả đời cậu ta cũng không nói ra được.
Cô nhớ lại kiếp trước xa xôi.
Khi đó cô và Lý Thiên Vũ dù đang trong tình yêu cuồng nhiệt cũng chưa từng nghe anh nói ngọt một lần nào. Lúc đó cô đã nghĩ anh đúng là chàng trai không có tình thú nhất trên đời này. (lạc thú trong tình yêu)
Con trai luôn cho rằng yêu là phải để trong đáy lòng, không biết con gái thích nghe nhất là ba từ
anh yêu em
chính miệng bạn trai nói ra. Có cô gái nào không khát vọng được bạn trai âu yếm dỗ ngon dỗ ngọt chứ?
Đáng tiếc, cho tới bây giờ Lý Thiên Vũ không phải là mẫu bạn trai lý tưởng như vậy. Không ngờ kiếp này anh bắt đầu viết thư tình cho mình tạm thời coi như khoản thư tình được cho qua!
Trong lòng cô nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào và thổn thức.
Gửi thư hồi âm cho cậu ta đi! Cho người con trai cả mùa hè không về ở lại trường vừa làm việc vừa trông ngóng chờ đợi mình đáp lời…
Cô xuống giường chuẩn bị ra siêu thị mua giấy viết thư về viết.
Nhị Nha xuất quỷ nhập thần xông ra:
Chị, chị đi đâu thế? Em cũng muốn đi cùng.

Chu Tiểu Vân đành phải đưa cái đuôi này theo, đến siêu thị con bé hết nhìn đông lại nhìn tây chọn một túi lớn đồ ăn vặt mới dừng tay.
Cô cầm lấy một xấp giấy viết thư rất đẹp, nền in hoa đào minh họa.
Nhị Nha cảm thấy hứng thú lật qua lật lại tập giấy kia:
Chị, có phải chị muốn viết hồi âm không? Chọn giấy viết thư đẹp như vậy chắc là viết thư cho bạn trai nhỉ!

Chu Tiểu Vân cười mắng:
Em mới tí tuổi đầu, suốt ngày đã bạn trai, bạn trai.

Nhị Nha cãi:
Sao em không biết chứ, năm nay em mười bốn tuổi rồi, đã lớn rồi.

Nhị Nha cố hết sức nhón chân lên, đáng tiếc vẫn thấp hơn Chu Tiểu Vân nửa cái đầu.
Cô vỗ vỗ đầu Nhị Nha:
Về nhà chớ nói lung tung, nhớ chưa?

Nhị Nha trừng mắt nói:
Biết rồi, dù có người gửi thư cho chị cũng không nói cho ba mẹ, đúng không!

Chu Tiểu Vân bật cười, con quỷ láu lỉnh này!
Chuyện có bạn nam gửi thư cho mình tốt hơn đừng nên nói cho cha mẹ. Miễn cho họ ngạc nhiên lại nói đông nói tây. Cha mẹ mà, luôn cho rằng cái cái còn nhỏ, kỳ thực trong mắt người khác, mình đã đủ lớn, không cần có người quản lý.
Chu Tiểu Vân ăn cơm tối xong tắm rửa xong liền lên lầu viết hồi âm.
Nàng tự nhiên sẽ không học cách mở đầu buồn nôn của Lý Thiên Vũ, quy quy củ củ viết ba chữ
Lý Thiên Vũ
làm phần đầu.
Viết gì đây?
Thư đã nhận được, tớ ở nhà tất cả bình an.
Viết xong dòng này, cô không biết nên tiếp tục thế nào nữa.
Bình thường thích viết lách, Chu Tiểu Vân chợt phát hiện vốn từ của mình quá nghèo nàn, chẳng lẽ nói cho cậu ta sau khi biết cậu không để ý đến Thiệu Sắc Vi mình rất vui vẻ? Hay nói mình rất vui khi nhận được thư cậu ta gửi? Hoặc thừa nhận thực ra mình cũng có một chút, một chút nhớ cậu ta?
Haizz! Thật khó viết hồi âm a!
Các mạch suy nghĩ ở trong lòng xoắn xuýt với nhau, cuối cùng lúc hạ bút chỉ hóa thành dòng chữ đơn giản:
Hi vọng cậu ở bên kia chú ý sức khỏe, kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn.

Lạc khoản là Chu Tiểu Vân.
Gấp thư lại, hôm sau cô đến bưu điện gửi.
Yên lặng nhẩm tính, đại khái khoảng một tuần sau thư sẽ đến nơi. Hi vọng Lý Thiên Vũ nhận được hồi âm của mình có thể vui hơn. Một người tha hương không được về với gia đình chắc chắn không thoải mái…
Một tuần sau, Chu Tiểu Vân nhận được bức thư thứ hai của Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân cầm thư, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.
Trong thư Lý Thiên Vũ bày tỏ mình vô cùng vui mừng khi nhận được hồi âm của cô. Cũng nói về cuộc sống ở đó của mình, chỉ thiếu nước không liệt kê lịch làm việc và nghỉ ngơi cho cô xem.
Mùa hè này, Chu Tiểu Vân à Lý Thiên Vũ thư từ qua lại trong im lặng.
Bất tri bất giác, lại đến lúc khai giảng.
Sau khi Chu Tiểu Vân thu dọn hành lý, đi cùng xe với Lưu Lộ tới thành phố N.
Nhìn phong cảnh ven đường xẹt qua rất nhanh, cô mong đợi cuộc sống trước mắt. Đã quen sống ở trường, ở nhà cảm thấy rất buồn chán, đến trường vui hơn!
Ngọt ngào quá đi, gato quá đi. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Chương 336: Gặp nhau
Đến bến xe, hai người chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm trước. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, ăn sang sớm đã tiêu hóa hết, bụng lép kẹp.
Vừa mới xuống xe, hai người nghe thấy tiếng Lý Thiên Vũ gọi:
Lưu Lộ, Tiểu Vân!

Chu Tiểu Vân quay lại, Lý Thiên Vũ đang cách đó không xa vẫy tay với họ!
Lý Thiên Vũ thở hổn hển chạy tới:
Tớ chờ hai người đã nửa ngày, hơn mười giờ tớ đã đến bến xe rồi.

Lưu Lộ cười hì hì:
Anh Tiểu Vũ, anh đặc biệt đến chờ em hay đến chờ Tiểu Vân a!

Chu Tiểu Vân chọc Lưu Lộ một cái, Lưu Lộ khoa trương hô lên.
Chu Tiểu Vân đối diện với ánh mắt nóng rực của Lý Thiên Vũ, hai má không khỏi ửng đỏ.
Kỳ quái, hai ba tháng không gặp, hình như Lý Thiên Vũ trưởng thành hơn, áo T-shirt bình thường quần jean giầy thể thao mặc trên người cậu ấy lại rất đẹp trai.
Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân mấy lần, cảm thấy cô ấy mặc chiếc áo váy này rất thanh tú làm cho người ta rất thoải mái. Lâu lắm rồi không gặp cô ấy, nhớ vô cùng. Hiện tại được trực tiếp đối mặt, quả thực giống như trong ngày hè được uống cốc nước lạnh, mát lịm ngọt ngào.
Lý Thiên Vũ dẫn Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ tới một cửa hàng fastfood ở khu trung tâm, gọi ba phần thức ăn nhanh.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Có một chàng trai để tóc dài giả vờ phong độ đi tới bắt chuyện:
Vị tiểu thư này anh có thể nói chuyện với em một lúc không? Tôi xin tự giới thiệu anh là sinh viên năm ba viện mỹ thuật N, gần đây anh sắp tham gia một triển lãm tranh, cần tìm gấp một người mẫu. Anh cảm thấy khí chất và ngoại hình của em đều rất thích hợp…

Chưa nói hết lời, liền bị Lý Thiên Vũ không khách khí cắt ngang :
Xin lỗi, tôi thấy anh tìm lộn người rồi. Cô ấy sẽ không làm người mẫu gì gì đó.

Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ lên tiếng thì im lặng. Chàng trai đến bắt chuyện kia hơn hai mươi tuổi, tóc xõa vai, quần áo thủng lỗ chỗ có lẽ anh ta còn cho rằng nó rất mốt rất thời thượng.
Nhưng, Chu Tiểu Vân nhìn thấy không vừa mắt chút nào. Luôn cảm thấy con trai tự dưng đến bắt chuyện rất tùy tiện.
Anh chàng kia bị Lý Thiên Vũ ngắt lời sửng sốt:
Vị bạn học này, người ta chưa có lên tiếng, sao cậu biết cô ấy không thích?
Sau đó chuyển hướng nói với Chu Tiểu Vân:
Anh có thể đưa thẻ học sinh của anh cho em xem, anh thật sự là sinh viên viện mỹ thuật N. Anh muốn tìm một nữ sinh khí chất thoát tục, tóc dài nhẹ nhàng, dịu dàng, văn tĩnh làm người mẫu, em vô cùng thích hợp. Mong em suy nghĩ một chút, anh có thể trả thù lao cho em theo tiếng.

Chu Tiểu Vân thản nhiên nói:
Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm người mẫu, anh tìm người khác đi.

Anh chàng kia vẫn chưa từ bỏ ý định:
Tiểu thư, em cứ suy nghĩ đi, nếu không, em nói cho anh biết họ tên và địa chỉ liên hệ trước…
Câu còn lại khi thấy Lý Thiên Vũ giơ nắm đấm lên anh ta vội nuốt ngược vào trong.
Anh chàng tự xưng là sinh viên viện mỹ thuật N kia tiêu sái hất tóc quay đi.
Đoạn nhạc đệm nhỏ ngoài ý muốn làm cho Lưu Lộ hứng thú không thôi:
Tiểu Vân, tớ thấy cậu nên đồng ý đi. Để anh chàng kia vẽ cậu thật đẹp mang đi tham gia triển lãm tranh gì gì đó, cậu có thể nổi tiếng.
Những lời này rước lấy hai đôi mắt trợn trắng.
Lưu Lộ dưới ánh mắt của Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Lộ tự động ngồi xe về trước, lúc gần đi còn dặn Lý Thiên Vũ:
Anh Tiểu Vũ, em giao Tiểu Vân cho anh, anh phải phụ trách tống bạn ấy an toàn về trường học nhé.

Lý Thiên Vũ hài lòng đồng ý.

Tiểu Vân, nào, mời lên xe!
Lý Thiên Vũ dựng xe đạp bên cạnh, để Chu Tiểu Vân ngồi lên.
Chiếc xe lảo đảo hướng về phía Đại học N. Hai người im lặng, có thể vì nghỉ hè đã trao đổi mấy bức thư, có những điều vẫn muốn nói lại không dám nói ra khỏi miệng như khi ghi trên giấy. Bởi vậy, cả hai không biết nên nói gì.
Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng hỏi:
Lý Thiên Vũ, mùa hè này cậu kiếm đủ học phí chưa?

Lý Thiên Vũ cười vang:
Tớ xin một công việc trong thư viện trường, sau đó lại ra ngoài trường tìm một việc. Hai tháng được trả hơn một ngàn đồng, trong nhà có gửi một ít, hẳn là đủ, tớ nghĩ năm nay ra tìm một công việc ổn định hơn, Tiểu Vân, cậu cảm thấy tớ đi làm gia sư có ổn không?

Gia sư? Chu Tiểu Vân suy tính một chút, sau đó nói:
Làm gia sư khá tốt, tiền lương hẳn là cao hơn việc ở trường, hơn nữa không quá mệt mỏi, còn tốt hơn việc ở siêu thị kia.

Lý Thiên Vũ đạt được Chu Tiểu Vân tán thành rất vui mừng:
Lần trước một đàn anh khóa trên của tớ giới thiệu tớ đi làm gia sư cho một học sinh trung học. Tớ nói với anh ấy cho suy nghĩ mấy ngày, tiền lương trả theo tiếng, tớ tính thử, cao gấp đôi việc ở trường, nên tớ đồng ý nhận, hai ngày nữa bắt đầu làm.

Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ cao hứng bừng bừng rất cảm khái:
Lý Thiên Vũ, bây giờ cậu thay đổi thật chăm chỉ nha!

Lý Thiên Vũ bị câu nói không đầu không đuôi của Chu Tiểu Vân làm mạc danh kỳ diệu:
Cái gì gọi là thay đổi rất chăm chỉ, tớ chưa từng lười biếng mà.

Chưa từng lười ư? Chu Tiểu Vân cười.
Kỳ lạ, lúc này nhớ lại mọi chuyện trước kia chợt phát hiện sớm đã không còn quan tâm nữa, chỉ còn lại phiền muộn nhàn nhạt. Tất cả đều đã qua đi! Tất cả đều đã triệt để trở thành chuyện cũ!
Bóng dáng người đàn ông càng lúc càng mờ nhạt, hiện tại ở trước mặt cô là một người tên Lý Thiên Vũ…
Một Lý Thiên Vũ hoàn toàn khác…
Lý Thiên Vũ nghiêm túc, cố gắng, chăm chỉ, đáng yêu, có mục tiêu hướng tới rõ ràng…
Đến cổng trường, Lý Thiên Vũ đạo vào trong, chạy thẳng tới ký túc xá nữ.
Chu Tiểu Vân cầm một cái túi bị Lý Thiên Vũ cầm trong tay:
Tiểu Vân, tớ tiễn cậu lên lầu nhé!

Chu Tiểu Vân yên lặng gật gật đầu, dẫn Lý Thiên Vũ lên phòng.
Cửa phòng 301 mở rộng, Tiền Đóa Đóa và Tưởng Tiêu Đan đã tới.
Tưởng Tiêu Đan nhào đến ôm Chu Tiểu Vân một cái thật chặt:
Đã lâu không gặp, nhớ tớ không? Tớ nhớ cậu chết đi được!

Chu Tiểu Vân cười mắng một tiếng
Buồn nôn
, sau đó bảo Lý Thiên Vũ để đồ của mình trên giường.
Lúc này Lý Thiên Vũ phải ra về nhưng vừa nghĩ tới lần sau gặp lại không biết là lúc nào, anh không cất bước nổi. Anh thầm nghĩ tranh thủ hai ngày nữa mới khai giảng chưa bận đến tìm Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái:
Cậu không đến chỗ Dương Phàm à?

Lý Thiên Vũ ngoài miệng đáp lời, vẫn không dời bước.
Chu Tiểu Vân lại nói:
Cậu đi tìm Dương Phàm đi, buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.

Lý Thiên Vũ đại hỉ:
Được được được, buổi tối tớ mời khách.
Sau đó liền vui sướng đi tìm Dương Phàm .
Tưởng Tiêu Đan hâm mộ nói:
Tiểu Vân, thật hâm mộ cậu có bạn trai săn sóc như thế, đầu năm nay, muốn tìm một bạn trai vừa ý thật chẳng dễ.

Chu Tiểu Vân không phản bác bởi vì có phản bác cũng vô ích, mọi người sớm nhận định Lý Thiên Vũ là bạn trai cô. Cô giải thích N lần cũng không ai tin.
Lý Thiên Vũ là một người rất săn sóc?
Chu Tiểu Vân mỉm cười.
Chiều Bạn Lan thi xong môn cuối cùng. Chuẩn bị xõa thôi! Hura
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.