Chương 371 + 372
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 3066 chữ
- 2020-05-09 04:10:14
Số từ: 3062
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 371: Cảm giác thành tựu
Hôm nay, Chu Tiểu Vân ngồi trong thư viện đọc sách, dạo này thư viện đã trở thành nơi cô thường xuyên tới. Bầu không khí học tập ở đây rất tốt, vô cùng yên tĩnh, trong đại sảnh trống trải xếp từng hàng từng hàng bàn ghế nhựa, một mình trốn trong góc đọc, không gì có thể tốt hơn.
Trong khoảng thời gian này, thư viện rất đông người, lý do chủ yếu là sắp thi tốt nghiệp nên các sinh viên vội vàng gấp rút ôn tập.
Theo thói quen, Chu Tiểu Vân cầm một cuốn sách, vừa đọc vừa ghi chú.
Một nam sinh đeo kính mắt đi tới khách khí hỏi:
Bạn học này, xin hỏi hiện tại mấy giờ rồi?
Lại nữa~~~
Chu Tiểu Vân than thầm, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện lễ độ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nói thời gian cho người mới tới. Vì sợ nam sinh này tiếp tục gợi chuyện, cô luôn nhìn chăm chú vào cuốn sách, hy vọng người này thức thời rời đi.
Bạn nam kia da mặt không đủ dày, thấy Chu Tiểu Vân tỏ vẻ như vậy đành lúng túng nói ‘Cám ơn’ rồi xoay người rời đi.
Chu Tiểu Vân không khỏi nhớ tới nam sinh da mặt siêu dày mấy hôm trước, cậu ta tự nhiên ngồi xuống cạnh cô thao thao bất tuyệt, khiến người ta phát phiền.
Chịu đựng một lúc, Chu Tiểu Vân đành phải xuất ra tuyệt chiêu, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thiên Vũ, dùng giọng điệu chính mình cũng thấy buồn nôn nói:
Ôi, Thiên Vũ à! Em đói bụng rồi, lát nữa anh qua đón em đi ăn cơm được không?
Lý Thiên Vũ đầu tiên sửng sốt ngây người, sau đó cười cười đồng ý.
Chu Tiểu Vân thấy nam sinh kia rốt cuộc cũng chịu đi thì thở phào nhẹ nhõm, khôi phục giọng điệu bình thường:
Được rồi, nãy giờ có một nam sinh cứ quấn lấy em nên đành làm vậy. Giờ thì không sao nữa rồi.
Lý Thiên Vũ cười ha hả:
Thảo nào anh thấy hôm nay em không giống mọi ngày!
Làm anh còn tưởng có người nào lấy di động Tiểu Vân gọi đến đùa giỡn chứ.
Lý Thiên Vũ vô cùng tán thành hành động của Chu Tiểu Vân, khuyến khích cô nếu sau này có điều gì không ổn cứ dùng cách này mà giải quyết.
Chu Tiểu Vân chăm chú đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Di động trong túi rung rung, có tin nhắn mới.
Chu Tiểu Vân lấy điện thoại ra xem, không ngoài dự liệu, là tin nhắn của Lý Thiên Vũ.
‘Em vẫn ngồi trong thư viện phải không? Nhanh đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.’
Chu Tiểu Vân mỉm cười, tin nhắn này tới thật đúng lúc, bụng cô bắt đầu kêu vang! Kim đồng hồ đã chỉ 11h30, Chu Tiểu Vân thu dọn qua rồi xuống căng tin ăn cơm.
Tưởng Tiểu Đan lại đi hẹn hò với Dương Phàm rồi. Hai người bọn họ bắt đầu muộn nhưng phát triển rất nhanh, trong trường luôn dính vào một chỗ khiến cho nam sinh ngoài trường ghen tỵ đỏ mắt. Nam sinh đó đương nhiên chính là Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nghĩ mình cả tuần có thể nhìn thấy Chu Tiểu Vân hai lần đã tốt lắm rồi, không khỏi ghen tỵ với Dương Phàm có thể đến tìm Tưởng Tiêu Đan mỗi ngày.
Chu Tiểu Vân gần đây thường đi một mình, cô đã quen đi chung với Tưởng Tiêu Đan, bây giờ đi một mình đúng là không quen.
Chu Tiểu Vân đọc sách cả buổi sáng hơi nhức đầu, giờ nên nghỉ ngơi một chút. Cô đang yên lặng ăn cơm, bỗng nhiên nghe được đoạn đối thoại của hai nữ sinh ngồi phía sau.
Nè, gần đây cậu có lên mạng không?Tớ nói cho mà biết, dạo này có một tiểu thuyết mới cực hay, tên là ‘Thiếu nữ trọng sinh’!
Tớ cũng đang theo dõi bộ đó nè!Tình tiết thật mới mẻ, từ trước tới nay chưa có thể loại này.Mấy đứa bạn online thấy hay nên giới thiệu cho tớ. Chỉ mới đọc chương đầu thôi tớ đã mê mẩn rồi.
…………………………………………
Từ lúc nghe được tên truyện, Chu Tiểu Vân đã giật mình, tim đập loạn nhịp, nghe hai nữ sinh đang tiếp tục líu ríu thảo luận, cô không nhịn được nói chen vào,
Cho hỏi, hai cậu đọc truyện này ở đâu vậy?
Đương nhiên cô biết tên trang web đó, giờ chỉ mượn cớ này bắt chuyện với hai bạn nữ kia.
Hai nữ sinh thấy Chu Tiểu Vân hỏi đều nhiệt tình giới thiệu.
Một nữ sinh mang vẻ mặt còn chưa thỏa mãn nói:
Không biết tác giả là người thế nào nhỉ, viết truyện rất hay a!
Nữ sinh kia cũng nói thêm vào:
Mấy ngày nay không biết tại sao không thấy đăng chương mới! Làm mình chờ đợi sốt ruột muốn chết!
Chu Tiểu Vân không biết cảm nhận bây giờ của mình là gì. Thì ra truyện mình viết được nhiều người yêu thích như vậy, cảm giác này thật tốt. Gần đây bởi vì bận ôn thi cô đã dừng mấy ngày không viết tiếp, không ngờ lại có người chờ đợi. Cô như bị bao phủ bởi cảm giác thành tựu.
Rời khỏi căng tin, Chu Tiểu Vân chạy thẳng về phòng lôi tập bản thảo ra, phát hiện linh cảm đột nhiên tuôn trào.
Tiết buổi chiều là môn chung của mấy lớp, học trong hội trường lớn, Chu Tiểu Vân không dám cúp tiết, bởi giáo sư kia thường xuyên điểm danh. Ông không quan tâm sinh viên ngồi làm cái gì trong lớp, chỉ cần có mặt đầy đủ là được.
Tới phòng học, Chu Tiểu Vân ngồi vào một góc khuất. Sinh viên dần dần vào lớp, một số người đang mải trò chuyện với bạn bè xung quanh.
Giáo sư vóc người không cao sau khi đến bắt đầu điểm danh. Hô một tiếng ‘Có’, Chu Tiểu Vân bắt đầu chú tâm viết tiểu thuyết.
Các bạn học xung quanh người thì nghe nhạc, nhắn tin, đọc truyện hay gục xuống bàn ngủ cũng có.
Chu Tiểu Vân ngồi im lặng viết viết khiến giáo sư rất hài lòng, đứng trên bục giảng biểu dương cô một phen. Hiện giờ trong trường học, Chu Tiểu Vân cũng tính là một danh nhân, người không biết cô không nhiều lắm, nghe giáo sư biểu dương, N cặp mắt đồng loạt quay qua nhìn cô.
Chu Tiểu Vân im lặng đổ mồ hôi hột, nghĩ thầm thầy ơi là thầy, thầy đừng biểu dương em, việc em đang làm không phải ‘chính sự’, em không chép bài đâu!
Chu Tiểu Vân không nhẫn tâm gọi Lý Thiên Vũ qua đón, tự mình chạy qua tiệm net gần trường đánh bản thảo rồi gửi đi.
Cô thuận tiện đọc các bình luận bên dưới, thì ra tiểu thuyết của cô có không ít người bình luận nha!
Sau khi đọc qua một lượt, trong lòng Chu Tiểu Vân ngọt ngào như nếm mật. Nhiều bạn đọc trên mạng khen cô viết rất hay, cô vui vẻ, tiếp tục cố gắng thôi!
Chu Tiểu Vân vừa bận học vừa dành thời gian viết bản thảo, hy vọng có thể chu toàn cả hai bên.
Xem ra sau này phải luyện đánh chữ thôi, tốc độ đánh hiện nay chậm quá, thật lãng phí thì giờ! Tốt nhất là có máy vi tính, trực tiếp đánh bản thảo vào đó, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, vừa nghĩ vừa đi ra tiệm net gần trường.
Ông chủ tiệm net đã nhớ mặt Chu Tiểu Vân, mỗi lần thấy cô luôn khách khí chào hỏi. Điều này đương nhiên liên quan đến tướng mạo xuất chúng của cô, người tới tiệm net rất nhiều, mỗi ngày ra ra vào vào, nếu cô không đẹp làm gì có chuyện người ta nhớ kỹ như thế.
Điểm không tốt của tiệm net chính là ở đây tụ tập rất nhiều thanh niên bất lương, miệng nói lời thô tục phun khói thuốc phì phèo, đám người này nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp chắc chắn sẽ đùa giỡn dăm ba câu. Vì vậy, Chu Tiểu Vân luôn chọn tiệm net gần trường, bởi người đến tiệm này cơ bản đều là sinh viên đại học N, tương đối ít nam sinh lưu manh.
Em Châu đã trở lại cứu vớt bạn Lan chìm nghỉm dưới hố.
Chương 372: Chuyện vui
Khi ngồi trên ô tô về nhà, Chu Tiểu Vân mới coi như được nghỉ ngơi.
Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, đặt xuống một mối băn khoăn lớn, tạm thời chưa có điểm, chờ mấy tháng nữa mới biết được mình đỗ hay trượt. Hiện tại, việc cần làm chỉ là chờ đợi.
Cô đã viết xong truyện từ mấy hôm trước, Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Khi Lý Thiên Vũ biết Chu Tiểu Vân tự mình đến tiệm net đã cằn nhằn suốt, lặp đi lặp lại cô chỉ cần viết bản thảo, việc đánh chữ cứ để anh lo.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Em đâu nhẫn tâm đến mức bắt anh chạy qua chạy lại nhiều như vậy.
Lý Thiên Vũ biết cô thật lòng thương mình, cảm giác thật ấm áp.
Sắp tết đương nhiên phải về nhà, Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ, Dương Phàm cộng thêm cả Tiểu Bảo và Đại Bảo cùng bắt xe khách trở về. Lý Thiên Vũ thấy có mặt Tiểu Bảo và Đại Bảo đương nhiên thu liễm hơn nhiều, vừa tới thị trấn liền chủ động đi về cùng Lưu Lộ, nói là muốn đến nhà cậu chơi vài ngày.
Từ trước đến giờ, Đại Bảo và Lưu Lộ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người đứng lưu luyến chia tay khiến cả đám người ghen tỵ không thôi.
Lý Thiên Vũ lặng Lẽ tới gần Chu Tiểu Vân, nói:
Trông anh em và Lưu Lộ thật xứng đôi.
Chu Tiểu Vân gật đầu tán thánh. Đại Bảo vóc người cao to, cả người ngập tràn khí chất đàn ông, Lưu Lộ xinh đẹp cao ráo, trong sáng động lòng người, hai người đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
Lý Thiên Vũ, Lưu Lộ và Dương Phàm rời đi, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo, Tiểu Bảo cùng nhau trở về nhà.
Đại Bảo được hoan nghênh hơn bao giờ hết.
Sau khi đạt giải quán quân tại đại hội thể thao toàn quốc, Đại Bảo đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong thôn, vô cùng vinh quang.
Triệu Ngọc Trân thấy con cái đều trở về đầy đủ, vui vẻ chạy vào bếp chuẩn bị làm cơm.
Chu Tiểu Vân lập tức để hành lý xuống, vào bếp giúp mẹ.
Nhị Nha thấy các anh chị về hết thì hoan hô ầm ĩ.
Chu Quốn Cường thấy cả nhà đoàn viên trong lòng khuây khỏa, các con cả năm có lẽ chỉ về được một hai lần, tết năm nay cuối cùng cũng được đoàn viên!
Bà nội cũng dọn đến ở nhà Chu Tiểu Vân, dù sao nhà cô có rất nhiều phòng trống. Căn phòng rộng dưới lầu một vẫn để không, dành riêng cho bà.
Lần trước gọi điện thoại về Chu Tiểu Vân đã biết chuyện bà nội sẽ dọn đến nhà mình ở, khi đó dù cảm thấy kỳ quái nhưng cô không hỏi nhiều, hiện tại không nhịn được lén lút hỏi Triệu Ngọc Trân:
Mẹ, sao bà nội không ở nhà bác cả nữa?
Chỉ tò mò thôi, không phải cô không chào đón bà nội.
Triệu Ngọc Trân liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thấp giọng nói:
Bác gái con sợ rằng đến kỳ mãn kinh rồi, ngày nào cũng quát mắng Tiểu Hà. Vậy nên ba con thương lượng với mẹ đón bà về nhà mình ở.
Để bà khỏi phải nghe Thẩm Hoa Phượng lải nhải cả ngày.
Chu Tiểu Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu Ngọc Trân lại nói tiếp:
Các con vừa trở về nên không biết, Tiểu Hà sắp kết hôn rồi, ngày 28 tháp chạp.
Chu Tiểu Vân hỏi theo phản xạ:
Kết hôn với ai vậy mẹ?
Triệu Ngọc Trân liếc nhìn con gái, nói:
Đương nhiên với Phan Phong rồi, còn có thể là ai nữa. Bác gái con chẳng lẽ không muốn cho Tiểu Hà kết hôn sao, nó sắp 24 tuổi rồi! Gia đình Phan Phong cũng vội vã muốn hai người kết hôn trước năm mới, bao nhiêu người khuyên bảo bác gái con mới đồng ý đấy! Mấy ngày nay đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu Hà kia kìa.
Chị Tiểu Hà sắp kết hôn. Chuyện vui nha!
Chu Tiểu Vân nghĩ đến cô gái bốc đồng Chu Tiểu Hà sắp sửa làm vợ làm mẹ người ta lại cảm giác có chút không thật.
Dọn dẹp xong, Chu Tiểu Vân lập tức chạy qua nhà bên cạnh tìm Chu Tiểu Hà.
Ở trong nhà Chu Tiểu Hà đang mặc thử quần áo mới mua, áo khoác nỉ đỏ thẫm khiến cô trở nên kiều diễm vô cùng, quả thật có niềm hân hoan của cô dâu sắp cưới. Thấy Chu Tiểu Vân tới, cô vô cùng vui vẻ kéo tay Chu Tiểu Vân nói ríu rít không ngừng.
Thẩm Hoa Phượng không vừa ý lắm với hôn sự của Chu Tiểu Hà, bởi vậy trên mặt chẳng hề có chút tươi cười, nhưng Chu Quốc Phú lại rất vui vẻ nói chuyện với Chu Tiểu Vân.
Chu Chí Hải đang làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô trên thị trấn, ngày 26 mới được về.
Chu Tiểu Hà lén nói với Chu Tiểu Vân:
Chị thấy thực ra là Hải không muốn trở về đâu, mẹ luôn nghĩ nó học sửa chữa ô tô không có tương lai, Hải cứ về tới nhà là bị mắng, chị nghĩ nó sợ tới mức không dám về rồi.
Chu Tiểu Vân nghĩ tới cảnh Chu Chí Hải bị Thẩm Hoa Phượng mắng trốn đông lủi tây thì nở nụ cười, nói:
Cũng do bác gái kỳ vọng rất cao nên mới nghiêm khắc như thế, thực ra em thấy anh Hải làm nghề này cũng rất tốt. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, mỗi người đều có con đường của mình, cần gì phải so sánh với người khác.
Chu Tiểu Hà thở dài, có ai nói không phải đâu. Đáng tiếc, mẹ mình luôn thích so sánh với người ta, nhất là nhà chú Hai bên cạnh.
Nào là ‘Đại Bảo đạt giải quán quân toàn quốc’, nào là ‘Đại Nha và Tiểu Bảo đều là sinh viên đại học danh tiếng’, còn con mình thì ‘Học cái gì không học lại đi làm công nhân sửa chữa suốt ngày bẩn thỉu’ và ‘Đàn ông điều kiện tốt đầy rẫy ra không chọn cứ cắm đầu vào cái thằng nghèo kiết xác.’
Tóm lại, con nhà người ta luôn tốt, còn con mình nhìn thế nào cũng thấy không hài lòng.
Chu Tiểu Vân chúc mừng chị:
Chị Tiểu Hà, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, em chúc mừng chị và anh Phan Phong!
Chu Tiểu Hà hạnh phúc cười:
Đại Nha, đến lúc đó em phải làm phù dâu cho chị đấy! Còn Tiểu Mai nữa, hai đứa nhất định phải làm phù dâu cho chị.
Chu Tiểu Vân đồng ý ngay lập tức.
Tới ngày tổ chức hôn lễ của Chu Tiểu Hà, cả nhà Chu Quốc Cường đều qua giúp.
Triệu Ngọc Trên làm toàn phúc, nghe nói người làm toàn phúc không dễ tìm, người đó nhất định phải sinh đủ cả trai lẫn gái, trong nhà phải còn đủ cha mẹ anh chị em. Việc này đương nhiên Triệu Ngọc Trân là ứng cử viên tốt nhất, gia đình cha mẹ còn đủ, trên có chị gái dưới có em trai, mà cả bốn đứa con đều rất tốt, không còn gì để chê.
Chu Quốc Cường làm người tiếp khách đến.
Đại Bảo phụ trách ngồi ghi chép, Chu Chí Hải đứng bên cạnh phụ trách thu tiền mừng. Chu Chí Hải và Đại Bảo thân thiết từ nhỏ, dù trưởng thành anh vẫn luôn nghe lời Đại Bảo. Đại Bảo làm anh cả cũng coi như uy phong.
Tiểu Bảo và Nhị Nha làm chân chạy vặt.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai làm phù dâu cho Chu Tiểu Hà.
Trời rất lạnh, nhưng vì đẹp nên Chu Tiểu Hà chỉ mặc áo cưới mỏng, dù bên trong có mặc thêm áo lót lông dê nhưng Chu Tiểu Vân nhìn mà cũng cảm thấy lạnh thay cho chị.
Ngô Mai đã lâu không gặp Chu Tiểu Vân, vừa gặp đã líu ríu nói mãi không hết chuyện.
Ba chị em đứng cạnh nhau như ba đóa hoa khoe sắc, người chói mắt nhất đương nhiên là cô dâu mới, hôm nay bất cứ ai không thể cướp đi danh tiếng của cô. Hai người Chu Tiểu Vân và Ngô Mai đứng cạnh cũng rất đáng chú ý.
Tới trưa, ba chiếc xe rèm che đi vào làng, pháo nổ rung trời.
Trên mặt Thẩm Hoa Phượng rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, xe đón dâu này là yêu cầu bà đưa ra. Con gái đi lấy chồng tất nhiên phải phong cảnh một chút, có ba chiếc xe rèm che coi như tạm được.
Hôm nay là va lung tung. Chúc các nàng đã có người yêu có 1 ngày lễ tình nhân hạnh phúc. Các nàng FA giống ta thì ở nhà đọc truyện. Khéo ghê, hôm nay đúng chương có đám cưới luôn.