Chương 387 + 388


Số từ: 3155
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 387: Tình yêu và hiện thực
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lưu Lộ chạy tới phòng Chu Tiểu Vân trò chuyện cả ngày. Nửa năm không gặp bạn tốt tưởng như không hết chuyện để nói.
Đại Bảo chốc chốc lại tới gõ cửa, đáng tiếc hôm nay lúc ăn cơm Lưu Lộ bị truy hỏi về kế hoạch kết hôn mà anh chỉ ngây ngô cười, không chịu giúp đỡ nên có điểm mất hứng, không thèm để ý tới anh.
Đại Bảo và Lưu Lộ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh giống như con mèo nóng nảy quấy nhiễu chung quanh.
Sau cùng, Chu Tiểu Vân thương anh trai, nói:
Lưu Lộ, cậu tới phòng anh mình đi!
Nhìn Đại Bảo như vậy quả thật rất đáng thương.
Lưu Lộ trợn trắng mắt:
Tớ không đi đâu, lâu lắm rồi không gặp cậu, mình trò chuyện thêm chút nữa.

Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng:
Rồi rồi rồi, đại tỷ, chị muốn trò chuyện bao lâu tôi cũng tiếp chu đáo.

Lưu Lộ lúc này mới cười hài lòng. Hừ, cứ để Chu Chí Lương chờ đi!
Chu Tiểu Vân thích thú hỏi chuyện công việc của Lưu Lộ:
Lưu Lộ, cậu bây giờ thật lợi hại, làm giáo viên tại trường cấp ba Anh Minh, dạy mấy lớp trên à?

Lưu Lộ cười nói:
Tớ là sinh viên mới ra trường thì sao được dạy những lớp trên chứ, lớp mười thôi. Học trò của tớ đều mười mấy tuổi, đứa nào cũng rất lanh lợi, tớ ứng phó với tụi nó cũng mệt.
Nói thì nói thế, Chu Tiểu Vân rõ ràng thấy mặt Lưu Lộ hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Lưu Lộ luôn kỳ vọng làm một giáo viên, hiện tại cuối cùng đã được như nguyện.
Chu Tiểu Vân thật lòng mừng cho Lưu Lộ.
Lưu Lộ không ngừng hâm mộ cuộc sống bây giờ của Chu Tiểu Vân:
Đừng chỉ nói về tớ, tớ cảm thấy cuộc sống của cậu còn đặc sắc hơn tớ đấy. Vừa học vừa viết tiểu thuyết, còn xuất bản hai cuốn rồi chứ. Tớ phải bắt cậu ký rồi viết tặng gì đó, đợi tới lúc cậu thành nhà văn nổi tiếng, không chừng có thể mang ra đấu giá!

Chu Tiểu Vân bị đùa cười không ngừng:
Cậu đừng chọc mình cười nữa!

Hai cô gái cười cười nói nói, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Đại Bảo lại qua gõ cửa …
Chu Tiểu Vân nói mời vào, lúc thấy người bước vào là Đại Bảo thì không khỏi cười nói:
Anh, anh lại tới à!

Đối với chữ ‘lại’ đầy trêu chọc của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo mắt điếc tai ngơ, cười với Lưu Lộ:
Lưu Lộ, em và Tiểu Vân đã trò chuyện lâu lắm rồi, cũng không xê xích gì nhiều!
(–) ngụ ý chính là giờ em nên để ý đến anh!
Lưu Lộ khẽ hừ một tiếng.
Chu Tiểu Vân cười hì hì nói:
Em xuống dưới lầu phụ mẹ làm bữa tối, nơi này để lại cho hai người nhé.
Nói xong liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho hai người họ luôn.
Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân săn sóc như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là em gái tốt nhất, hiểu rõ trong lòng anh trai nghĩ gì. Giận dỗi trong lòng Lưu Lộ sớm tiêu tan gần hết. Đối với hành động thân mật của Đại Bảo cũng ỡm ờ đồng ý.
Ngẫm lại hai người thật vất vả mới gặp nhau mấy ngày, không nên giận dỗi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Hai người ở trong phòng tình cảm mặn nồng như thế nào tạm thời không nhắc đến.
Chu Tiểu Vân chạy xuống dưới lầu giúp mẹ làm bữa tối, Triệu Ngọc Trân thấy cô qua đây lập tức xua tay nói:
Được rồi. Lâu lâu con mới về nhà một chuyến, cứ đi chơi đi! Cơm tối để mẹ làm cũng được.

Bà nội đang ở dưới bếp, ý trong lời nói so không khác Triệu Ngọc Trân lắm.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Anh trai cùng với Lưu Lộ đang ở trong phòng con, con không có chỗ để đi, ở trong bếp nói chuyện phiếm với bà và mẹ vậy.

Nhắc tới Lưu Lộ, máy hát của Triệu Ngọc Trân lập tức mở:
Con bé Lưu Lộ này càng nhìn càng khiến người ta yêu thích, lớn lên xinh xắn, vóc người đẹp, nói chuyện lễ phép, là một sinh viên đại học lại làm giáo viên trung học phổ thông, thực sự không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, Đại Bảo có thể tìm được bạn gái tốt như vậy mẹ cũng yên tâm.

Ấn tượng của Triệu Ngọc Trân với Lưu Lộ rất tốt, vừa nghe tin Lưu Lộ là bạn gái của Đại Bảo, bà vừa mừng vừa sợ, nghĩ mãi vẫn không tin nổi Đại Bảo và Lưu Lộ sẽ thành một đôi.
Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ vui sướng rạo rực của Triệu Ngọc Trân cũng vui vẻ theo. Hi vọng Đại Bảo và Lưu Lộ có thể sớm tu thành chính quả, sau này sinh thêm cho mẹ đứa cháu trai.. đại loại thế, thế thì quá tốt rồi!
Triệu Ngọc Trân hiếu kỳ hỏi Đại Bảo và Lưu Lộ đến với nhau như thế nào.
Chu Tiểu Vân cười ha ha nói:
Chuyện này nói ra rất dài, anh trai thích Lưu Lộ không phải việc ngày một ngày hai. Con ở giữa xem như bà mối một nửa đấy.

Triệu Ngọc Trân không tra hỏi nhiều, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ bà sắp có một đứa con dâu!
Ha ha!
Đêm đó, Lưu Lộ không về nhà, ở lại Chu gia ngủ một đêm.
Không nên hiểu lầm nhé, cô ấy ngủ cùng phòng với Chu Tiểu Vân.
Thật ra Đại Bảo không muốn như vậy, đáng tiếc Lưu Lộ không để ý tới anh, kiên trì đến sau hôn lễ.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nằm chung giường, nói chuyện thì thầm cả đêm.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ sau này tính toán như thế nào – cô muốn thay Đại Bảo dò hỏi xem Lưu Lộ có định kết hôn trong thời gian tới không.
Lưu Lộ bất đắc dĩ thở dài:
Tiểu Vân, không gạt cậu, tớ có chút mâu thuẫn. Tình cảnh tớ và anh cậu cậu cũng biết đấy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mặc dù thường xuyên gọi điện và viết thư nhưng thời gian bên cạnh nhau ít đến đáng thương. Hiện tại tớ ở đây, anh ấy ở tận thành phố N, tớ với anh ấy cách xa như vậy. Thế kết hôn thì thế nào? Sau này lấy nhau vẫn mỗi người sống ở một nơi khác nhau à? Tớ luôn suy nghĩ về vấn đề này…

Chu Tiểu Vân thầm đồng ý.
Ngoài miệng có thể to mồm nói khoảng cách không phải là trở ngại trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, nhưng khi chuyện đó thật sự rơi xuống đầu mình, sợ rằng mọi người đều do dự.
Ai muốn sau khi kết hôn hai vợ chồng mỗi người ở một nơi chứ?
Sự lo lắng của Lưu Lộ không phải không có lý!
Chu Tiểu Vân thậm chí không biết mở miệng khuyên nhủ cô như thế nào, bởi vì có một việc rất rõ ràng, cuộc sống của Đại Bảo không thể nào thay đổi trong thời gian ngắn được.
Làm một vận động viên, trách nhiệm của anh chính là ở trong đội huấn luyện, tham gia thi đấu, như vậy sao anh có thể cho người phụ nữ của mình cuộc sống hạnh phúc sớm tối có ông xã làm bạn bên mình?
Một bên là người anh mình yêu nhất, một bên là người bạn tốt nhất của mình, Chu Tiểu Vân phát hiện mình không thể nói được bất cứ điều gì.
Lưu Lộ sau khi đã giãi bày tâm tình của mình thì dễ chịu hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói:
Được rồi, không suy nghĩ vấn đề này nữa! Dù sao tớ không định kết hôn sớm. Tớ còn muốn sống độc thân thêm mấy năm nữa! Tạm thời cứ như vậy đi! Chuyện sau này để sau này nói.

Chu Tiểu Vân thức thời lái sang chủ đề khác.
Có một số vấn đề đã bày ra trước mắt, nhiều lời cũng vô ích. Chỉ hy vọng Đại Bảo có thể suy nghĩ mấy vấn đề này, nhanh chóng tìm cách giải quyết!
Lưu Lộ ở Chu gia hai ngày rồi trở về, Đại Bảo tất nhiên phải đưa cô về nhà.
Sau khi tới nhà của Lưu Lộ, Đại Bảo bị cha mẹ Lưu Lộ giữ lại nói chuyện một hồi.
Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo sau khi trở về tâm trạng nặng nề thì có chút kỳ quái hỏi:
Anh, sao sau khi từ nhà Lưu Lộ về anh biến thành bộ dạng này, anh làm sao thế?

Chuyện là như vầy, sau khi Đại Bảo tới nhà Lưu Lộ, vốn định quay về ngay nhưng cha của Lưu Lộ kiên trì muốn Đại Bảo ở lại ăn cơm.
Lúc đó anh còn rất vui vẻ, nghĩ thầm cha mẹ Lưu Lộ chắc rất vừa ý mình đây!
Chương 388: Tương lai của Đại Bảo và Lưu Lộ
Cha của Lưu Lộ hòa nhã hỏi về vấn đề huấn luyện của Đại Bảo trong đội tuyển.
Đại Bảo một năm một mười thành thật trả lời.
Nghe Đại Bảo kể về toàn bộ quá trình huấn luyện và đi thi đấu đã qua, Lưu Chính Thanh gật đầu hài lòng. Nói tóm lại, đây là một thanh niên rất tốt. Chỉ có điều….

Cháu có nghĩ tới sau này nếu cháu và Lưu Lộ đến với nhau, vấn đề hai người không ở cùng với nhau nên giải quyết như thế nào không?

Lưu Chính Thanh không nhanh không chậm hỏi, thoáng cái khiến Đại Bảo ngây người ngay tại chỗ.
Thật ra, quả là anh chưa suy nghĩ tới vấn đề này, chỉ muốn mau mau rước Lưu Lộ về nhà. Chờ một khoảng thời gian rất dài Lưu Lộ mới tốt nghiệp, rồi đi làm và tới tuổi có thể kết hôn như bây giờ, anh chỉ mong tình cảm của mình và Lưu Lộ có thể sớm ngày đơm hoa kết quả.
Đúng là sau khi kết hôn lại muốn không ở cách xa Lưu Lộ, vấn đề này nên giải quyết thế nào bấy giờ…
Lưu Chính Thanh chỉ ra vấn đề còn tồn tại lớn nhất giữa hai người một cách rất ngắn gọn, rồi không nói gì nữa.
Từ nhà Lưu Lộ đi ra, trong đầu Đại Bảo chỉ quanh đi quẩn lại vấn đề này.
Không trách được Lưu Lộ luôn có chuyện muốn nói lại thôi, xem ra cô ấy sớm suy nghĩ vấn đề này trong lòng vô số lần rồi!
Đại Bảo không khỏi tự trách mình vô ý, tại sao một vấn đề rõ ràng như vậy mà không hề nghĩ đến?
Nói đi cũng phải nói lại, cả ngày nếu không phải vội vàng tập luyện cũng là vội vàng thi đấu, có chút thời gian rỗi đều dành để gọi điện và gửi tin nhắn, Đại Bảo làm sao có thời gian suy nghĩ chuyện này nọ.
Haizz!
Một vấn đề nan giải trước mắt, chính Đại Bảo cũng không biết nên nói với Lưu Lộ như thế nào.
Lần đầu tiên, Đại Bảo không cùng Lưu Lộ lưu luyến không rời mà vội vã trở về nhà.
Thấy em gái Chu Tiểu Vân hỏi, những khổ tâm trong lòng anh tuôn ra hết. Đại Bảo nghĩ thầm trong nhà này em gái từ nhỏ đến lớn đều giống như một người chị cả, có rất nhiều ý tưởng hay ho. Hy vọng lần này em ấy có thể nghĩ thay mình cách vẹn cả đôi đường.
Chu Tiểu Vân thở dài. Đem tất cả những lời mà Lưu Lộ nói kể lại cho Đại Bảo nghe.
Đại Bảo nghe xong cảm thấy vô cùng đau khổ.
Chu Tiểu Vân không biết nên an ủi Đại Bảo như thế nào:
Anh, anh đừng gấp, chung quy vẫn có biện pháp mà. Xe đến chân núi ắt có đường đi.

Đại Bảo cười khổ một tiếng:
Mấy năm nay nhất định anh không thể rời khỏi đội điền kinh, nếu muốn giải nghệ cũng phải đến tầm ba mươi tuổi, khoảng thời gian này anh đang ở thời kỳ đỉnh cao phong độ, anh không thể từ bỏ vào lúc này được. Thế nhưng làm sao anh có thể nhẫn tâm để Lưu Lộ cứ chờ anh như vậy mãi? Những năm tuổi trẻ tươi đẹp nhất của người con gái chính là trong mấy năm sau hai mươi tuổi, làm sao anh có thể khiến Lưu Lộ cô đơn chờ anh.

Nói đến đây viền mắt của Đại Bảo có chút ươn ướt.
Anh nên làm gì bây giờ?
Lưu Lộ, em muốn gì? Em….có đồng ý chờ anh không?
Chu Tiểu Vân cũng vì Đại Bảo mà thấy khổ sở:
Anh…
Không biết nên dùng lời nói nào đến an ủi Đại Bảo nữa.
Hai anh em ngồi trầm mặc trong phòng.
Lúc Tiểu Bảo lên gọi hai người xuống ăn cơm, thấy Đại Bảo sầu não không vui còn vẻ mặt Chu Tiểu Vân trầm trọng lấy làm kinh hãi:
Anh, chị, hai người làm sao thế? Lúc nãy ở dưới lầu không phải vẫn rất tốt hay sao?

Bởi vì hai ngày qua Lưu Lộ tới đây nên tâm trạng Đại Bảo luôn rất tốt, tại sao bây giờ lại có thần sắc như vậy? Chẳng lẽ hai người cãi nhau?
Tiểu Bảo không tự chủ được mở miệng hỏi:
Anh, có phải anh với chị Lưu Lộ cãi nhau không?

Đại Bảo buồn bã ỉu xìu nói:
Nếu như cãi nhau thì còn tốt.
Cùng lắm thì anh đi nhận lỗi rồi nghe Lưu Lộ mắng một trận, nhưng bây giờ vấn đề như thế thực sự xảy ra trước mắt, anh không biết phải làm gì cho đúng.
Tiểu Bảo đem tầm mắt chuyển đến Chu Tiểu Vân. Cô cúi đầu kể sơ qua mọi chuyện.
Tiểu Bảo, Đại Bảo và Chu Tiểu Vân cùng nhau phát ngốc, đây đúng là vấn đề vô cùng khó giải quyết.
Đứng ở góc độ Đại Bảo, đương nhiên hy vọng Lưu Lộ có thể chờ mấy năm, đợi anh giải nghệ rồi sống cùng nhau. Thế nhưng như vậy không công bằng với Lưu Lộ.
Lưu Lộ là một cô gái đẹp như hoa, không biết bao nhiêu người đàn ông theo đuổi. Đại Bảo cũng rất ưu tú, nếu Lưu Lộ không tiến tới với anh chưa chắc sẽ không tìm được người đàn ông khác tốt hơn.
Lưu Lộ sẽ chờ Đại Bảo sao?
Nhị Nha đến gõ cửa:
Anh, chị, xuống lầu ăn cơm đi!
liền bị thái độ trầm trọng của anh chị mình làm cho hoảng sợ:
Mọi người đều làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Không ai trả lời Nhị Nha.
Nhị Nha mếu máo, theo sau Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo xuống lầu.
Đáng ghét, có chuyện gì cũng quăng mình ở ngoài!
Đại Bảo miễn cưỡng xốc lại tinh thần, nghĩ thầm chậm rãi nghĩ cách giải quyết sau vậy, như lời Chu Tiểu Vân nói, xe đến chân núi ắt có đường, hy vọng sau này sẽ tìm được một cách giải quyết vẹn toàn.
Triệu Ngọc Trân còn chưa biết chuyện, trong bữa ăn cứ một lúc lại nhắc tới Lưu Lộ:
Lưu Lộ là cô gái tốt, Đại Bảo này, con cần phải đối xử tốt với người nhà con bé. Gia đình Lưu Lộ là gia đình trí thức, điều kiện nhà họ hơn nhà chúng ta nhiều. Nếu mẹ có một đứa con dâu như vậy, đến đâu cũng có thể thẳng lưng mà đi.

Nụ cười của Đại Bảo có chút khó coi:
Đó là đương nhiên.
Không biết có thể có ngày đó không.
Chu Quốc Cường thái độ thờ ơ, nhưng phát hiện ra Đại Bảo có gì đó không thích hợp.
Thằng nhãi này mấy hôm nay luôn tươi cười vui vẻ đắc ý, buổi chiều từ nhà Lưu Lộ về lại chui vào phòng Đại Nha nửa ngày, ăn cơm khó khăn như nhai cám. Chắc chắn có vấn đề!
Sau khi ăn xong, Chu Quốc Cướng lấy cớ muốn thu dọn đồ đạc trong sân rồi gọi Đại Bảo ra ngoài.
Đại Bảo vừa nghe cha muốn dọn dẹp, không nói hai lời đi ra, cùng Chu Quốc Cường khiêng đồ đạc vào trong nhà.
Dọn dẹp xong xuôi, anh quay đầu chuẩn bị vào nhà thì bị cha gọi lại.
Mới đầu Đại Bảo còn không chịu nói, bị Chu Quốc Cường truy vấn mấy câu đành thành thật khai báo.
Chu Quốc Cường trầm mặc hồi lâu, đốt một điếu thuốc, lại châm một điếu đưa cho Đại Bảo.
Đại Bảo rất ít khi hút thuốc lá lúc này cũng hít một hơi.
Thật kỳ lạ, rõ ràng Chu Quốc Cường không nói gì, Đại Bảo lại cảm thấy được sự cổ vũ và ủng hộ rất lớn.
Đối với người đàn ông còn thấp hơn mình, dùng phương thức hàm súc nhất nói với mình rằng gia đình chính là chỗ dựa lớn nhất của bản thân, Đại Bảo cảm thấy trong lòng dần dần cảm động.
Chu Quốc Cường ném điếu thuốc lá đã hút hết, dặn Đại Bảo một câu:
Nói rõ mọi chuyện với Lưu Lộ đi, không nên làm lỡ chuyện của người ta. Nếu như con bé chịu chờ con thì tốt, không chờ được coi như xong. Chỉ có thể nói hai đứa không có duyên phận.

Đại Bảo nặng nề gật đầu. Vào phòng rồi, Đại Bảo hạ quyết tâm bấm điện thoại gọi cho Lưu Lộ.

Chí Lương, muộn thế này rồi em tưởng anh không định gọi cho em chứ.
Lưu Lộ hơi kinh ngạc.
Đại Bảo thấp giọng nói với Lưu Lộ:
Lưu Lộ, hôm nay anh đã suy nghĩ suốt một buổi chiều, anh nghĩ nên nói với em về chuyện hai chúng mình.

Lưu Lộ nhạy cảm đoán được Đại Bảo muốn nói chuyện nào, nhất thời im lặng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.