Chương 389 + 390


Số từ: 3287
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 389: Đau khổ
Đại Bảo buông tiếng thở dài:
Lưu Lộ, anh rất yêu em, đời này anh chưa từng thích người con gái nào khác. Em là mối tình đầu của anh, cũng là người con gái cùng anh trải qua quãng thời gian hạnh phúc. Vừa mới đây thôi, anh thực sự rất muốn cùng em chung sống cả đời. Thế nhưng, sự lo lắng của cha em rất đúng, chúng ta sống ở hai nơi. Nếu như kết hôn, chỉ có thể sống xa nhau. Em tự nguyện không? Hoặc là nói, em có nguyện ý chờ anh đến ngày anh giải nghệ không?

Một lúc lâu, đầu dây bên kia không nói gì. Đại Bảo gần như cho rằng cô đã cúp điện thoại.
Lưu Lộ cuối cùng mở miệng:
Em sớm nghĩ tới vấn đề này, kỳ thực, từ lúc chúng ta bắt đầu yêu nhau, chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Thông thường liên lạc đều dựa vào viết thư gọi điện thoại, hiện tại có di động thì gửi tin nhắn. Em rốt cuộc vẫn cảm thấy tình yêu của chúng ta không chắc chắn. Không biết điều này có phải do nguyên nhân chúng ta cách nhau quá xa hay không. Em không biết anh muốn em đợi đến năm nào, nhỡ anh hơn ba mươi tuổi chưa giải nghệ thì sao?

Đại Bảo liên tục lắc đầu, không nhận ra đang nói chuyện qua điện thoại, Lưu Lộ căn bản không nhìn thấy động tác của anh:
Sẽ không, tối đa ba mươi anh sẽ rời khỏi đội tuyển rồi làm huấn luyện viên gì đó. Thời gian trong nghề của vận động viên điền kinh tương đối ngắn. Nếu em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn trước mấy năm nhưng vẫn ở riêng, anh nghĩ không tới mấy năm chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.

Lưu Lộ ở bên kia một lần lại im lặng.
Đại Bảo thấp giọng hỏi:
Nếu như em không đồng ý, chúng ta hãy…..
Hai từ ‘chia tay’ kia đã tới miệng, nhưng anh không thể nào nói ra được.
Ai nói đàn ông không rơi lệ? Lúc này Đại Bảo xúc động muốn khóc
Lưu Lộ nghẹn ngào nói:
Anh hãy cho em suy nghĩ thật kỹ mấy ngày được không? Hiện tại lòng em rất rối loạn, em không biết trả lời anh như thế nào.


Sau khi cúp điện thoại, nước mắt Lưu Lộ rơi như mưa.
Thời gian và khoảng cách là kẻ thù lớn nhất của tình yêu, so với sự xuất hiện kẻ thứ ba nó còn đáng sợ hơn.
Ai dám bảo đảm khi thời gian đằng đẵng trôi qua, mình vẫn còn yêu người kia?
Ai có thể biết sự chờ đợi này đến cuối cùng có thể biến thành oán hận hay không?
Ai có thể chấp nhận việc hai người ở hai nơi?
Thế nhưng, làm sao cô có thể từ bỏ tình yêu dành cho người đàn ông này. Bỏ lỡ anh ấy, cô còn có thể yêu người khác không?
….
Chu Tiểu Vân nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Đại Bảo liền biết nhất định anh đã gọi điện cho Lưu Lộ nói về vấn đề phiền não ấy rồi, cô sợ Đại Bảo không vui nên không dám hỏi trực tiếp, quanh co lòng vòng hỏi thăm tâm trạng Đại Bảo.
Đại Bảo cố nặn ra một nụ cười so với khóc không tốt hơn bao nhiêu:
Cứ trực tiếp hỏi anh đi, anh chịu được. Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho Lưu Lộ, anh nói với cô ấy, nếu bằng lòng thì chờ anh mấy năm, nếu không bọn anh sẽ chia tay.

Lưu Lộ là cô gái tốt nếu bị anh làm lỡ thanh xuân, chờ tuổi tác lớn hơn một chút không dễ tìm đối tượng nữa.
Chu Tiểu Vân khẩn trương hỏi:
Vậy Lưu Lộ nói như thế nào?

Mấy giây đợi đáp án, Chu Tiểu Vân cảm giác tim mình vọt lên tận cổ họng.
Đại Bảo chậm rãi nói:
Cô ấy nói muốn suy nghĩ kỹ một chút.

Hoàn hảo, hoàn hảo, không cự tuyệt thẳng thừng, nói chung vẫn còn cơ hội. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm.
Mặc dù, không lạc quan cho lắm!
Nhưng mà vẫn có chút hi vọng. —
Bây giờ nên suy nghĩ kỹ một chút, ngẫm lại xem tương lai nên làm gì bây giờ…..
Chu Tiểu Vân thấy may mắn vì mình và Lý Thiên Vũ cùng sống tại thành phố N, không gặp phải phiền não như Đại Bảo và Lưu Lộ.
Đồng thời, cô cũng thầm hạ quyết tâm, sau này mặc kệ Lý Thiên Vũ tới chỗ nào làm, cô sẽ theo đến đó. Nếu ở lại thành phố N hai người sẽ cùng ở tại chỗ cũ. Nếu về thị trấn này cũng không sao, dù sao việc làm chỗ nào chẳng có. Cô ở đâu đều được cả.
Thấy Đại Bảo và Lưu Lộ rất có thể vì nguyên nhân khách quan mà chia tay, trong lòng Chu Tiểu Vân thương cảm không nói nên lời.
Hi vọng, họ sẽ có kết cục tốt.
Đại Bảo không gọi điện thoại cho Lưu Lộ, nói muốn để cô bình tĩnh tự suy nghĩ, anh quyết định đem quyền chủ động hoàn toàn giao cho Lưu Lộ.
Tất cả, đợi xem tâm ý của Lưu Lộ đi!

Sau khai giảng, Chu Tiểu Vân gọi điện thoại mấy lần cho Đại Bảo hỏi về tiến triển giữa hai người.
Đại Bảo nói cho cô biết Lưu Lộ vẫn chưa hề gọi lại.
Chu Tiểu Vân thật muốn thay Đại Bảo gọi điện thoại Lưu Lộ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không nên.
Tình cảm dù sao là chuyện của hai cá nhân, cô can thiệp vào quá nhiều chỉ sợ Lưu Lộ sẽ thấy phản cảm. Dù sao, cô cũng là em gái của Đại Bảo. Vào lúc này, dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn đứng về phía anh trai.

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân ngây ngốc cầm điện thoại, hỏi:
Sao thế, lại gọi điện thoại cho anh trai em à ?

Chu Tiểu Vân thở dài nói:
Vâng, em muốn hỏi xem Lưu Lộ đã gọi điện thoại cho anh ấy chưa?

Lý Thiên Vũ ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vân, kéo Chu Tiểu Vân ngồi lên trên đùi của mình:
Anh thấy, cậu mợ có ấn tượng rất tốt với anh trai em. Chỉ là….

Chỉ là cuộc sống của Đại Bảo và Lưu Lộ là cả một vấn đề. Đại Bảo tất nhiên không thể từ bỏ sự nghiệp thể thao của mình, Lưu Lộ cũng không có khả năng rời cha mẹ đến thành phố N làm việc.
Chị Lưu Sương đã định cư ở tỉnh khác, kết hôn và sinh con từ lâu, Lưu Lộ nhất định phải để ở nhà làm bạn với cha mẹ.
Chẳng trách Đại Bảo cùng Lưu Lộ khó xử, đau khổ đến thế.
Lý Thiên Vũ không nói thì Chu Tiểu Vân cũng hiểu rõ:
Có ai nói không phải đâu, thời gian này tâm trạng anh trai em đặc biệt xuống dốc, Lưu Lộ vẫn không gọi điện thoại cho anh ấy, tâm tình tất nhiên không tốt.
Càng đáng sợ hơn chính là Lưu Lộ không có tin tức gì, Đại Bảo sẽ đau khổ đến mức nào đây!
Nghĩ tới đây, trái tim Chu Tiểu Vân đau thắt lại.
Thoạt nhìn Đại Bảo là người có vẻ tùy tiện nhưng thật ra là một người đàn ông dễ mềm lòng cũng rất dễ bị tổn thương. Mất đi Lưu Lộ đối với Đại Bảo mà nói chính là tất cả đều kết thúc.
Chỉ mong kết cục mọi người không mong muốn không xuất hiện.
Lý Thiên Vũ rất hiểu em họ Lưu Lộ của mình:
Lưu Lộ chắc chắn đang mâu thuẫn trong lòng. Cứ kệ cho em ấy tỉnh táo tự suy ngẫm! Có lẽ ngày nào đó em ấy sẽ tự thông suốt không biết chừng.

Chu Tiểu Vân thở dài:
Chỉ hy vọng như thế!

Lý Thiên Vũ lúc này thật lòng cảm khái:
Tiểu Vân, sau này chúng ta luôn ở cạnh nhau có được không. Mặc kệ tương lai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ. Nếu sau khi tốt nghiệp em muốn về quê nhà làm việc, anh sẽ quay trở lại cùng em.

Nhìn Đại Bảo cùng Lưu Lộ đều khốn khổ vì tình, Lý Thiên Vũ cảm thấy rất may mắn mình và Chu Tiểu Vân ở cùng một thành phố. Anh không khỏi nghĩ giống hệt Chu Tiểu Vân: Nếu sau này Tiểu Vân muốn về quê làm việc, anh thà rằng cùng nhau trở lại.
Chu Tiểu Vân nhìn về phía Lý Thiên Vũ, chắc là thần giao cách cảm! Hai người suy nghĩ giống hệt nhau.
Lý Thiên Vũ hôn Chu Tiểu Vân, lúc hơi thở hổn hển và môi lưỡi dây dưa quấn quýt, cảm nhận được rằng đó chính là tình yêu sâu đậm.
Để chúng ta yêu nhau càng thêm sâu đậm hơn nữa, để chúng ta luôn bình bình đạm đạm ở cạnh nhau.
Không cần thứ tình yêu kinh thiên động địa, không cần thứ tình yêu bốn bề sóng gió, không cần phải trải qua hết khảo nghiệm tình yêu này đến khảo nghiệm tình yêu khác, không cần bên thứ ba chen vào tình yêu của chúng ta.
Chỉ mong một góc nho nhỏ có thể chứa được hai người, khiến chúng ta có thể hạnh phúc tay trong tay dần dần già đi…
Chương 390: Gặp mặt
Tưởng Tiêu Đan theo Dương Phàm về nhà đón năm mới, quan hệ của hai người chính thức xác định. Sau đó, nhân dịp sinh nhật cha Tưởng Tiêu Đan, Dương Phàm đặc biệt xin nghỉ để về cùng Tưởng Tiêu Đan.
Gặp cha mẹ hai bên, nhận được sự đồng ý của trưởng bối, hai người bây giờ thân mật tựa như một cá thể vậy.
Dương Phàm dứt khoát trả lại phòng mình đã thuê, trực tiếp tới ở với Tưởng Tiêu Đan. Nghiễm nhiên giống như một đôi vợ chồng son.
Buổi tối Chu Tiểu Vân thường xuyên quay về ký túc xá.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân cứ đến tối lại chạy tới trường học bên kia thì rất áy náy:
Tiểu Vân, cậu tới đó làm gì, ở lại đây ngủ đi!

Chu Tiểu Vân cười ha ha:
Tớ không muốn quấy rầy cặp đôi mới tân hôn đâu!

Sự thật là Chu Tiểu Vân bị hai kia quấy rầy mới đúng. Hai phòng ngay sát nhau, có thể cách âm tốt đến đâu chứ?
Mới đầu cô chỉ nghe động tĩnh loáng thoáng còn chưa hiểu ra, lúc sau mới chợt vỡ lẽ. Ách, cô nên tránh đi thì tốt hơn. Thanh niên nhiệt tình có thể hiểu được, chỉ có điều, cô bị kẹp ở giữa xác thực có chút lúng túng.
Vì thế, Chu Tiểu Vân ban ngày ở căn phòng thuê chung này viết tiểu thuyết, nấu cơm, trời vừa tối cơm nước xong liền về ký túc.
Lý Thiên Vũ không yên tâm nhìn cô chạy tới chạy lui, cứ đến tối lại tới đây, ăn cơm cùng nhau sau đó đưa Chu Tiểu Vân về trường học.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Đi bộ hơn mười phút đã đến, không cần mỗi ngày đưa em như thế đâu.
Dọc đường đi đèn sáng trưng, hơn nữa đây là đường cái rộng rãi, rất an toàn.
Lý Thiên Vũ lại nói:
Khó lắm, nhỡ may gặp phải lưu manh có ý xấu thì sao?
Hơn nữa, đưa Chu Tiểu Vân trở về hai người thuận tiện tản bộ, rồi hẹn hò gì gì đó.
Chu Tiểu Vân đi cùng Lý Thiên Vũ, trong khoảng thời gian này, hai người chỉ ở buổi tối mới được ở cạnh nhau. Cuối tuần Lý Thiên Vũ phải tăng ca là chuyện thường, mặc dù tăng ca vẫn được nhận tiền đầy đủ, thế nhưng thời gian hai người ở bên nhau thực sự ít ỏi.
Hiện tại có nhiều thời gian ở bên nhau, cho dù mất công nhưng trong lòng cũng rất khoái trá.
Dương Phàm thấy Chu Tiểu Vân như vậy, rất cảm kích, ca ngợi cô trước mặt Tưởng Tiêu Đan, bị Tưởng Tiêu Đan hung hăng trừng mắt:
Anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng nói, nếu không phải tại anh… sao Tiểu Vân phải vất vả buổi tối về ký túc xá chứ?

Dương Phàm cười hì hì.
Đàn ông vào những lúc như thế này thì mặt dày không còn gì để nói:
Cùng lắm thì, không để Chu Tiểu Vân quay về ký túc nữa, tiền thuê nhà anh bỏ ra là được.

Tưởng Tiêu Đan không khách khí nói:
Đương nhiên, không chỉ tiền thuê nhà, còn có tiền thức ăn. Tối nào cũng đều là Tiểu Vân mua thức ăn, nấu cơm cho chúng ta, anh nhanh bỏ tiền đưa Tiểu Vân mua thức ăn.

Dương Phàm thấy Tưởng Tiêu Đan tính toán như vậy trợn trắng mắt. Trong lòng bạn gái thân ái rốt cuộc thiên vị người nào vậy?
Chu Tiểu Vân thấy hai người nửa đùa nửa thật đấu võ mồm, hé miệng cười.
Lý Thiên Vũ thấy Dương Phàm bị Tưởng Tiêu Đan bắt nạt triệt để thì cười trộm, hắc, như vậy mà đòi hơn anh à? Theo anh thấy, bảo đảm sau này Dương Phàm còn không bằng anh đâu.
Tưởng Tiêu Đan buột miệng nói về chuyện Phương Nam:
Tiểu Vân, gần đây cái tay Phương Nam còn gọi điện thoại cho cậu không?

Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô ấy, đáng tiếc tới lúc Tưởng Tiêu Đan hiểu được lời đã thốt ra rồi.
Mặt Lý Thiên Vũ đen đi một nửa:
Tiểu Vân, Phương Nam gọi cho em lúc nào, sao anh không biết việc này?

Chu Tiểu Vân giải thích:
Đã là chuyện của năm ngoái, anh ta có gọi em không nhận. Về sau anh ta không gọi nữa, thật đó, qua năm mới hai ba tháng rồi anh ta không gọi nữa.
Xem chừng rốt cuộc biết khó mà lui.
Lý Thiên Vũ không cam lòng hỏi:
Lúc đó sao em không nói với anh, anh mà biết đã sớm đi tìm hắn tính sổ rồi.

Chu Tiểu Vân kìm chế nói:
Lúc đó ngày nào anh cũng tăng ca, em làm sao có cơ hội nói cho anh biết việc này?

Lúc ấy ngay cả mặt mũi Lý Thiên Vũ cô cũng không thấy, nhìn Lý Thiên Vũ làm việc đã đủ bận rộn, sao còn nhẫn tâm nói chuyện này qua điện thoại để anh thêm phiền lòng chứ?
Lý Thiên Vũ luôn canh cánh trong lòng với việc thằng cha này luôn tán tỉnh Chu Tiểu Vân, trong lòng thề rằng nếu như nhìn thấy Phương Nam sẽ cho hắn biết tay.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm cũng may không nói cho Lý Thiên Vũ biết Phương Nam từng mang hoa tới trường tặng, nếu không Lý Thiên Vũ còn tức giận đến mức nào nữa!
Tưởng Tiêu Đan sau khi lỡ lời vô tình nhắc tới đề tài này, vội vã chuyển chủ đề.
Chu Tiểu Vân một lòng cho rằng Phương Nam rốt cuộc mai danh ẩn tích cho nên thả lỏng không ít.
Vì thế, khi cô lại nhận được điện thoại của anh ta, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Không thể nào, người này sao còn chưa từ bỏ ý định!
Hay là anh ta có chuyện gì quan trọng tìm cô? Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tiểu Vân vẫn quyết định nghe máy.

Phương tiên sinh, xin chào!
Chu Tiểu Vân khách khí chào một tiếng, cũng ám chỉ cho Phương Nam biết sự xa cách cua hai người.
Phương Nam ở bên kia cười nói:
Đã lâu không gặp, gần đây tốt không?

Chu Tiểu Vân khách sáo với anh ta mấy câu, nghĩ thầm nếu anh không tới quấy rầy tôi, cuộc sống của tôi rất tốt.
Phương Nam lập tức nói đến chuyện chính, thì ra lượng tiêu thụ tiểu thuyết không tồi, chuẩn bị in thêm ấn bản mới.
Ý nghĩa chính là lại có một khoản tiền nạp vào tài khoản, Chu Tiểu Vân nghe xong không khỏi mỉm cười. Tờ tiền sáng bóng ai mà không thích? Hơn nữa, điều này cũng cho thấy tiểu thuyết rất được hoan nghênh! Thật sự là quá tốt.
Phương Nam nhân cơ hội đưa ra lời mời:
Chuyện tốt như vậy, mời tôi ăn bữa cơm không quá đáng chứ!

Chu Tiểu Vân trợn mắt, thì ra tà tâm chưa hết!
Chu Tiểu Vân khụ khụ:
Ăn cơm đương nhiên không có vấn đề, chờ mấy ngày nữa bạn trai tôi rảnh rỗi, chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp, đến lúc đó mời anh cũng đưa bạn gái của anh tới, mọi người tụ tập một bữa.
Cũng là một dạng từ chối khéo.
Phương Nam im lặng một hồi, anh ta đương nhiên muốn ám chỉ một bữa tối chỉ có hai người, không ngờ Chu Tiểu Vân lại ứng phó với mình hời hợt như thế.
Có điều, Phương Nam trải qua một thời gian dài tự hỏi, đã hiểu rõ một chuyện, trước đây thủ đoạn theo đuổi nhanh chóng là tặng hoa, mời ăn cơm chỉ dùng ứng phó với những cô gái bình thường, còn đối Chu Tiểu Vân mà nói không có bất cứ tác dụng gì, trái lại khiến cô rất phản cảm.
Phương Nam không định từ bỏ, nghĩ thầm nên đổi sang phương thức chậm rãi tiếp cận. Ngay từ đầu Phương Nam đã tràn đầy tự tin cho rằng chỉ cần mình biểu lộ thái độ theo đuổi, Chu Tiểu Vân nhất định sẽ bỏ bạn trai bây giờ mà chấp nhận anh ta.
Càng về sau cô không chịu nhận điện thoại của anh ta, Phương Nam mới ý thức được sai lầm của mình.
Vì thế, Phương Nam rút ra kinh nghiệm xương máu, cẩn thận xem xét lại mình trong mấy tháng qua, lúc này mới tiếp tục.
Việc Phương Nam đồng ý nằm ngoài dự liệu của Chu Tiểu Vân – đồng ý mang bạn gái đến buổi hẹn. Cô nghĩ thầm không thể tốt hơn.
Lý Thiên Vũ biết chuyện này liền khen Chu Tiểu Vân làm tốt:
Được, Tiểu Vân, cuối tuần này hai chúng ta sẽ mời Phương Nam ăn cơm. Anh cũng muốn nhìn xem tên Phương Nam này rốt cuộc có ý gì?

Nếu tâm tư này nọ thu lại rồi thì thôi, nếu không phải đừng trách anh không khách khí.
Chu Tiểu Vân gật gật đầu:
Được, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.

Đã hẹn trước địa điểm với anh ta, một nhà hàng nổi tiếng xa hoa ngay trong thành phố, do chính Lý Thiên Vũ yêu cầu. Dù thế nào không thể kém về mặt này, không thể khiến Phương Nam coi thường.
Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ kia không khỏi buồn cười.
Đàn ông! Đây chính là đàn ông.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.