Chương 413 + 414


Số từ: 2602
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 413: Tiến triển thực chất
Dương Phàm không dám uống nhiều, đến tám giờ đã la hét đòi đưa Tưởng Tiêu Đan về đi ngủ. Lý do là: phụ nữ mang thai phải nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải đảm bảo ngủ đủ giấc.
Những lời này khiến Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gục ngay tại chỗ. Dương Phàm thật là một người chồng kiêm người cha tốt đúng chuẩn!
Lý Thiên Vũ nhìn vẻ mặt Chu Tiểu Vân hâm mộ, lập tức tỏ thái độ:
Tiểu Vân, em yên tâm, sau này em có thai, anh còn tốt với em hơn!
Chu Tiểu Vân mắng anh một câu.
Sau khi hai người ra về, Chu Tiểu Vân vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn.
Lý Thiên Vũ vội nói:
Em ngồi kia nghỉ ngơi đi, để anh rửa cho!
Nói xong, anh bê bát đũa vào bếp rửa.
Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp, nhìn bóng lưng Lý Thiên Vũ bận rộn cao lớn, trong lòng cô có sự kiên định và vui sướng khó diễn tả.
Chu Tiểu Vân, rốt cuộc mày còn do dự cái gì nữa? Người đàn ông tốt như vậy chẳng lẽ mày còn lo lắng sao? Chẳng lẽ vì ký ức kiếp trước, mày định để đến khi học xong nghiên cứu sinh mới tính tiếp à?
Chu Tiểu Vân im lặng xuất thần, kỳ thực, tình cảm của hai người vẫn rất tốt. Có lúc cô cũng rất đau lòng khi thấy dáng vẻ Lý Thiên Vũ cố kìm nén, khó chịu. Ngẫm lại cả hai đều người trưởng thành, lại sống chung, mà cô còn bắt anh
thủ thân như ngọc
có vẻ hơi tàn nhẫn một chút.
Giống như để một người bị đói bụng rất lâu, một miếng thịt kho tàu thơm ngào ngạt đặt trước mặt mà anh ta chỉ có thể ngửi lại không thể ăn. Đối với đàn ông đó là chuyện giày vò cỡ nào!
Hai người đồng thời nghĩ đến: Sau này chúng ta có con không biết sẽ giống ai? Bốn mắt nhìn nhau, tình yêu nồng nàn chảy xuôi.
Lý Thiên Vũ cúi đầu, hôn lên môi Chu Tiểu Vân. Cô vươn tay ôm cổ anh, nhiệt liệt đáp lại.
Anh lập tức cảm nhận được hôm nay cô khác biệt, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ, cuối cùng cô tình nguyện cùng anh ~~~ Chuyện này thực sự không cần hỏi thành lời, người yêu nhau trong lòng tương thông làm cho Lý Thiên Vũ thoáng cái lĩnh hội được lời nhắn nhủ của Chu Tiểu Vân.
Hô hấp Lý Thiên Vũ trở nên dồn dập. Chuyện mong ước đã lâu đột nhiên xuất hiện khiến anh có chút không biết phải làm sao.
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ ngừng lại, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái. Bình thường anh ấy luôn gấp gáp, sao hôm nay đến bước quan trọng lại dừng lại.
Mở mắt ra, cô đón nhận ánh mắt thâm tình của anh.
Tiểu Vân, anh yêu em!

Nước mắt Chu Tiểu Vân thoáng chốc tràn mi. Cô nghẹn ngào nói:
Thiên Vũ, em cũng yêu anh!

Lúc này, rốt cuộc ý hợp tâm đầu. Tất cả không còn tồn tại, trong mắt họ chỉ có nhau.
Lý Thiên Vũ đi tắt đèn, trong bóng tối anh không hề bị cản trở đi tới trước mặt Chu Tiểu Vân.
Cô đứng dậy, chủ động chui vào lòng anh. Đôi môi nóng rực không ngừng in dấu trên mặt cô, triền miên trên môi rồi đến sau tai, xuống dưới cổ.
Cô cảm thấy bàn tay Lý Thiên Vũ nóng hổi chạm vào ngực mình, đột nhiên cảm giác tim đập thật nhanh.
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng tìm được giọng nói của chính mình:
Đừng ở đây, vào phòng ~~
Âm thanh vừa phát ra khỏi miệng, cô giật nảy người. Giọng nói gợi cảm, kiều mị ấy thật sự là của mình ư? Xấu hổ quá ~~
Lý Thiên Vũ cúi đầu cười, giọng anh vẫn khàn khàn trầm thấp:
Anh chưa gấp đến mức triền miên với em trong phòng khách.

Mặt Chu Tiểu Vân lập tức đỏ bừng, biết rõ Lý Thiên Vũ không nhìn rõ, cô vẫn vùi đầu vào ngực anh, không dám nhìn vào mắt anh.
Lý Thiên Vũ ôm cô, bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Chu Tiểu Vân nín thở, mơ hồ nhìn thấy Lý Thiên Vũ từ từ cởi quần áo đến khi anh trần trụi. Một luồng máu nóng xông thẳng lên não, đột nhiên cô cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Lý Thiên Vũ cúi người hôn Chu Tiểu Vân, bàn tay to di chuyển trên người cô, thuận tay cởi quần áo cô.
Khi cả hai không còn mảnh vải, anh thở dài thật sâu, hai tay mạnh mẽ ôm cô vào ngực. Một khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng anh. Anh chỉ muốn hung hăng giữ lấy người phụ nữ mình yêu, không hề che giấu tình yêu ẩn sâu say đắm để cô cảm nhận được…
Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy cả người như có lửa. Nơi bị anh chạm vào ngưa ngứa, hình như đang khát vọng cái gì đó, hình như đang chờ đợi cái gì đó. Nhưng trong lòng cô vẫn khẩn trương và khiếp sợ không nói nên lời…
Kỳ quái, kiếp trước đã vô cùng quen thuộc với chuyện này, vì sao, hiện tại lại khẩn trương như vậy…
Vào lúc này, ngôn ngữ có vẻ quá dư thừa, trong bóng tối chỉ còn lại tình dục nồng đậm… Sau tiếng kêu đau, cuối cùng Chu Tiểu Vân biến thành đàn bà. Một giọt lệ chảy xuống, không biết vì đau đớn hay vì vui sướng…
Lý Thiên Vũ thoáng dừng lại, hôn giọt nước mắt trên mặt cô:
Tiểu Vân, anh yêu em mãi mãi. Anh sẽ khiến em hạnh phúc cả đời…

Chu Tiểu Vân chưa kịp đáp lại, đã bị Lý Thiên Vũ cuốn vào thiên đường sắc dục. Thân thể quấn quýt, hai trái tim cũng dính chặt vào nhau. Một đêm này, hai người không còn ngăn cách.
Đến khi quá mệt mỏi, Chu Tiểu Vân thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, cô lại bị Lý Thiên Vũ quấn lấy. Lại một trận triền miên hết mình, cô cảm giác mình mệt đến nỗi không có sức mà rên rỉ. Thân thể đau mỏi không có sức nhưng trong lòng lại ngập tràn vui sướng và thỏa mãn.
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ mệt mỏi, ôm chặt Chu Tiểu Vân trong lòng ngủ thật say.
Tiểu Vân, cuối cùng em đã thực sự thuộc về anh. Chắc là em không biết anh đã đợi giây phút này bao lâu. Từ ngày anh yêu em, anh đã mong mỏi đến giây phút này. Anh không muốn em còn tí xíu do dự, anh không muốn em còn tí xíu miễn cưỡng. Anh đợi đến mức trái tim đau đớn.
Cuối cùng, anh đã đợi được em, cuối cùng anh đã đợi được trái tim em.
Hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ yêu thương em, cho em một cuộc sống hạnh phúc, để cho chúng ta yêu nhau trong yên bình, mãi mãi ở bên nhau…
Chương 414: Xin nghỉ
Khi tỉnh lại, Chu Tiểu Vân có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Bên dưới chăn, cô và Lý Thiên Vũ không còn mảnh vải, cô bị anh ôm chặt trong lòng.
Chóp mũi ngửi thấy mùi nồng đậm từ cơ thể anh. Sự thân mật không hề ngăn cách này khiến cô thiếu chút nữa rơi lệ. Phụ nữ là loài động vật mâu thuẫn, phức tạp, lúc này có cảm giác hạnh phúc vì thuộc về người mình yêu, lại có sự thổn thức vì mất đi trinh tiết, tư vị gì cũng có!
Chu Tiểu Vân lẳng lặng nằm trong lòng Lý Thiên Vũ, mệt mỏi, đến mắt cũng lười động.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, vẩy xuống giường. Dưới ánh nắng, anh ngủ say, cực kì đẹp trai. Cô nhìn anh, vươn một ngón tay chậm rãi lướt trên gương mặt anh. Lông mày đen dày, hai mắt nhắm chặt, mũi cao thẳng, môi hồng hào… Xem ra, Lý Thiên Vũ rất mệt, tiếng ngáy rất nhỏ từ mũi vẫn chưa dừng, không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Cô nhớ lại tối hôm qua mặt đỏ lên, khó trách bây giờ anh còn ngủ…
Cầm lấy di động cạnh giường, liếc nhìn sắp tám giờ. Cô gọi điện cho Cố Cầm, lần đầu tiên nói dối giáo viên:
Hôm nay em hơi mệt, em muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Ở đầu kia, Cố Cầm dặn cô giữ gìn sức khỏe rồi cúp điện thoại.
Chu Tiểu Vân vừa để điện thoại xuống thì phát hiện Lý Thiên Vũ đã tỉnh.
Lý Thiên Vũ dán miệng lại gần:
Chào buổi sáng!

Chu Tiểu Vân cười tránh:
Chưa đánh răng rửa mặt mà!

Lý Thiên Vũ mặc kệ, giữ chặt Tiểu Vân hôn mãnh liệt. Bàn tay to thuận tiện vói vào trong chăn làm cô rên rỉ. Khi anh định tiến thêm một bước, cô mở miệng trước:
Đừng, anh còn phải đi làm mà!
Giờ chưa dậy sẽ muộn mất.
Lý Thiên Vũ lầu bầu:
Hôm nay anh không muốn đi làm.
Sau đó, anh lục túi quần, lấy điện thoại gọi đến công ty xin nghỉ:
Vâng, là quản lý ạ? Em là Lý Thiên Vũ, hôm nay em bị sốt, muốn xin anh nghỉ một ngày đi bệnh viện.

Không biết bên kia nói gì đó, sau đó Lý Thiên Vũ cúp điện thoại. Vì anh nhoài ra lấy điện thoại, nửa cơ thể trần trụi, cứ thế lộ ra ngoài chăn, nếu nhìn theo xuống phía dưới sẽ nhìn thấy hết.
Chu Tiểu Vân quay mặt đi, Lý Thiên Vũ thấy thế cười nói:
Anh đã là người của em, em còn xấu hổ à? Nào, tập thể dục buổi sáng thôi.

Cô bị anh làm kiệt sức, cả người toàn mồ hôi, hữu khí vô lực nói:
Anh đừng hăng hái thế chứ! Em mệt chết đi được, mắt không muốn mở nữa.

Lý Thiên Vũ cũng thở hổn hển:
Anh luyện đồng tử công bao năm, giờ đương nhiên lợi hại.

Chu Tiểu Vân bị chọc cười, đồng tử công cái gì, toàn nói bậy.
Lý Thiên Vũ phủ chăn thật kín, ôm Chu Tiểu Vân nói:
Dù sao hôm nay chúng ta không đi đâu cả, chỉ nằm trên giường. Tiếp tục ngủ!

Chu Tiểu Vân lập tức mở to mắt nhìn:
Còn ngủ á? Em không còn sức đâu.

Lý Thiên Vũ cười ha ha:
Em nghĩ đi đâu vậy, giờ anh cũng chẳng còn sức nữa. Chỉ đơn thuần ngủ thôi, nếu em muốn cũng phải đợi anh nghỉ ngơi xong, sẽ… Ai u!
Lưng bị cô cấu một cái.
Anh vuốt tóc cô:
Được rồi, không nói nữa, ngủ đi!

Cô ngoan ngoãn gật đầu, lần thứ hai ngủ thật say.
Chờ tỉnh lại lần nữa, đã gần đến buổi trưa. Chu Tiểu Vân mở mắt, phát hiện bên cạnh trống trơn, không biết Lý Thiên Vũ dậy lúc nào.

Thiên Vũ!
Cô gọi một tiếng, phát hiện không có ai trả lời.
Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài? Chu Tiểu Vân đoán, cô định dậy mặc quần áo.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lý Thiên Vũ cầm hộp cơm vào:
Em tỉnh rồi! Vừa nãy anh thấy em đang ngủ nên không đánh thức em. Anh ra ngoài mua bữa trưa về. Em đói bụng thì dậy ăn đi!

Chu Tiểu Vân gật đầu:
Ừm, em đói quá rồi!
Việc kia rất tốn sức, bụng cô đói meo.
Vừa ngồi dậy, cô nhướn mày.
Lý Thiên Vũ lập tức vào nhà vệ sinh xả chậu nước ấm, thuận tiện cầm theo khăn mặt mới.
Em đừng động, để anh lau hộ em.

Anh thả khăn mặt vào nước ấm, vò mấy cái, sau đó định lau bên dưới cho cô.
Mặt Chu Tiểu Vân đỏ bừng, giật khăn:
Để em tự làm!

Lý Thiên Vũ không nói, cướp khăn mặt về:
Sợ cái gì, chúng ta làm đã làm rồi, em là người phụ nữ của anh. Cần gì xấu hổ.

Chu Tiểu Vân đành phải tiếp nhận sự phục vụ của anh. Được khăn mặt lau qua, đúng là nhẹ nhàng, thoải mái hơn không ít.
Sau đó là mặc quần áo, Lý Thiên Vũ ầm ĩ đòi giúp, kết quả chẳng giúp được, chỉ ăn không ít đậu hủ.
Chu Tiểu Vân vừa đứng trên mặt đất đã cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Thiên Vũ ân cần hỏi han:
Thế nào, có phải không thoải mái không? Còn đau không?

Chu Tiểu Vân liếc anh một cái:
Anh còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi, anh biết em đau, anh còn…
Hết lần này đến lần khác, không sợ cô ăn không tiêu.
Lý Thiên Vũ lập tức nhận sai:
Sau này tuyệt đối sẽ không như vậy.
Đấy là đương nhiên, sau này không đau như lần đầu tiên.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ngồi xuống ăn bữa trưa đơn giản. Cơm hộp mua gần đó, bên trong có hai ba cọng rau cộng thêm một cái đùi gà, hương vị tàm tạm. Dù sao lúc này bụng biểu tình ầm ĩ, ăn cái gì cũng ngon. Chỉ chốc lát sau, hộp cơm bị ăn hết sạch.
Lý Thiên Vũ lấy thuốc tránh thai từ trong túi tiền:
Tối hôm qua anh không chuẩn bị, không áp dụng biện pháp tránh thai. Nếu em sợ giờ mang thai thì sau khi ăn uống thuốc này, nghe nói càng uống sớm, hiệu quả tránh thai càng tốt.

Chu Tiểu Vân kinh ngạc nhìn Lý Thiên Vũ, không ngờ anh còn đi mua cái này.

Anh…
Chẳng lẽ không hi vọng em mang thai sao?
Thấy cô kinh ngạc, Lý Thiên Vũ cười giải thích:
Anh rất muốn em mang thai, giống như Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan có kết tinh tình yêu của hai người. Thế nhưng, hiện tại với em còn quá sớm! Nên đợi em tốt nghiệp, sau này hai ta chính thức kết hôn! Hơn nữa, tối hôm qua anh uống rượu, nếu muốn có em bé phải kiêng rượu để em bé khỏe mạnh. Điều này anh biết.

Chu Tiểu Vân không nói gì cầm thuốc uống. Trong lòng cô rất cảm động trước tâm tư tinh tế của Lý Thiên Vũ. Đàn ông có thể suy nghĩ đến mức độ này thật sự quá hiếm.
Vừa định khen Lý Thiên Vũ mấy câu, đã thấy anh không đứng đắn lấy ra một hộp áo mưa:
Yên tâm, anh đã mua áo mưa, nếu em muốn anh sẽ dùng cái này.

Chu Tiểu Vân quýnh lên, đấm anh mấy cái. Lý Thiên Vũ cười ha ha, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô mãnh liệt..
Buổi chiều hai người không đi đâu, ở nhà nằm trên giường cả buổi chiều. Toàn thân Chu Tiểu Vân đau nhức, nghĩ thầm miệt mài quá độ không phải là một thói quen tốt. Có điều, lúc này cô không có tâm tư dạy
chồng
, để sau này hãy nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.