Chương 53: Hội diễn văn nghệ 1-6 (2)
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 1128 chữ
- 2020-05-09 04:09:23
Số từ: 1123
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Về đến nhà trời đã tối đen, năm giờ hơn Triệu Ngọc Trân đã nấu xong cơm tối, nhưng đợi mãi không thấy Chu Tiểu Vân về. Bà để phần cơm cho con, cả nhà ăn cơm trước.
Chu Tiểu Vân vừa vào nhà đã bị mẹ hỏi:
Đại Nha, hôm nay con đi đâu mà đến giờ mới về? Cả nhà chờ con lâu quá, đành ăn cơm trước.
Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn đáp:
Con bị thầy Phương gọi đi nói mấy câu, kết quả nói xong mới phát hiện trời đã tối, con vội chạy về ngay.
Triệu Ngọc Trân càu nhàu mấy câu, sau đó bê cơm để phần đem ra. Trong lòng cô ấm áp, mẹ tuy nói năng ngoa ngoắt, như lòng mềm như đậu phụ!
Chu Tiểu Vân rất đói, cắm cúi ăn.
Trong bát là món mì Chu Tiểu Vân thích ăn nhất, không phải mì sợi bán sẵn mà là mì làm bằng tay. Đây là món sở trường của Triệu Ngọc Trân nhưng bình thường bận quá, ít khi làm. Hôm nay rảnh rỗi làm một bữa cho bọn nhỏ đỡ thèm, lấy xương ống hầm làm nước dùng, mùi rất thơm.
Chu Tiểu Vân sì sụp, húp hết sạch nước.
Nói văn vẻ thì trong sợi mỳ có cả tình thương của người mẹ, sơn hào hải vị cũng không sánh bằng!
Trước đây Chu Tiểu Vân từng nghĩ mình là người mờ nhạt nhất trong bốn anh em, cha mẹ ít thương yêu nhất, giờ nghĩ lại sự tức giận của mình có lẽ chỉ là đoán mò.
Dưới ánh đèn, gương mặt mẹ còn rất trẻ, toát ra sự yêu thương từ tận đáy lòng. Tại sao từ trước đến nay mình chưa từng phát hiện?
Trong nháy mắt, chuyện cũ xẹt qua trong đầu cô, ngũ vị tạp trần chỉ có bản thân mới biết. Chìm sâu trong ký ức thậm chí cô không nghe thấy Triệu Ngọc Trân đang nói gì.
Gọi mấy lần không thấy con gái trả lời, Triệu Ngọc Trân thấy lạ. Rõ ràng mắt Đại Nha đang nhìn mình, nhưng gọi mấy tiếng không thấy đáp lại?
Bà khua khua tay trước mặt con. Lúc ấy, Chu Tiểu Vân mới tỉnh lại:
Mẹ gọi con ạ?
Triệu Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười, rất lâu chưa thấy bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của con gái:
Mẹ gọi con mấy câu, con mới nghe thấy. Đang nghĩ gì thế?
Chu Tiểu Vân cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tranh thủ kể chuyện Thầy Phương dạy mình thổi kèn ác-mô-ni-ca và cử đi thi đấu đại diện cho trường. Trong đó quá trình luyện tập vất vả chỉ nói qua loa mấy câu, trọng điểm là nhấn mạnh tầm quan trọng của hội diễn văn nghệ và việc cô cần có quần áo mới.
Triệu Ngọc Trân nghe thấy Thầy Phương tự mình dẫn con gái đi thi là một việc trọng đại, vội vã gọi chồng ra, bảo ông nghĩ cách.
Chu Quốc Cường và vợ chưa tin lắm, lúc này quay sang nhìn kĩ con gái bảy tuổi của họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần không khác đứa nhỏ bình thường. Chỉ có đôi mắt to tròn, trong veo, trầm tĩnh làm cho người ta cảm thấy cô bé này rất thông minh. Khoé miệng hơi cong lên như đang cười, lúc này mím môi, có vẻ bình tĩnh, nghiêm túc.
Quan sát kĩ, Chu Quốc Cường thấy con gái mình không giống trước đây. Về phần không giống chỗ nào thì không nói rõ được. Cuối cùng, ông đành kết luận: con gái lớn, tính cách cũng thay đổi theo, không yếu đuối ít nói như lúc bé.
Dù thế nào, sự thay đổi này là theo chiều hướng tốt. Điểm ấy khiến ông rất hài lòng. Mặc dù ông bận rộn cả ngày, không có nghĩ là ông không biết gì về việc ở nhà.
Con gái mình, có thể là trợ thủ đắc lực cho mẹ làm việc nhà, còn có thể trông các em, viết nấu ăn, trong vòng mười dặm không tìm thấy con cái nhà ai tháo vát như thế.
Chu Quốc Cường nghĩ đến đây không khỏi tự hào Nhớ ra con gái còn đi thi trên huyện, nhất thời nét mặt toả sáng. Ông lập tức ủng hộ:
Mẹ nó à, con mình được cử đi thi là chuyện tốt, làm đại diện cho trường đấy. Ừm, tôi thấy phải mặc thật đẹp. Ngày mai chợ không họp, mẹ nó ở nhà, tôi dẫn Đại Nha lên thị trấn vào cửa hàng mậu dịch mua quần áo. Để Đại Nha nhà chúng ta xinh như hoa lúc đi thi.
Chu Tiểu Vân mừng khôn kể xiết. Cô nghĩ được đến chợ phiên mua một cái váy thôi, không ngờ ba ba hào phóng dẫn cô đi mua cả bộ.
Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé trừ dịp lễ Tết rất ít khi cô được mua quần áo mới. Đây đúng là tin vui bất ngờ, ai mà không thích mặc đẹp.
Triệu Ngọc Trân hơi tiếc tiền, quần áo trong cửa hàng đắt lắm đó! Không phải thứ dân quê có thể mua được. Nhưng con gái có tương lai sáng lạn, nào có cha mẹ nào không vui vẻ. Giờ trong nhà dư dả hơn trước đây nhiều, không đến mức một bộ quần áo không mua được. Bây giờ là mùa hè, quần áo chắc không đắt lắm đâu.
Nghĩ thế, Triệu Ngọc Trân thấy thoải mái, đồng ý.
Ngày thứ hai, ăn sáng xong, Chu Quốc Cường đạp xe đạp, chở Chu Tiểu Vân lên thị trấn.
Lúc gần đi, Đại Bảo đòi đi theo, bị Chu Quốc Cường giơ cao tay, doạ cho chạy rất xa.
Đạp hơn một giờ, đến thị trấn rồi! Chu Quốc Cường đạp xe suốt quãng đường dài, mồ hôi nhỏ thành giọt, thấy cửa hàng mậu dịch lớn nhất thì dừng xe, để Chu Tiểu Vân xuống, sau khi khoá xe cẩn thận mới bước vào trong.
Cửa hàng mậu dịch Hoành Quang tổng cộng có hai tầng. Mỗi tầng rộng hơn hai trăm mét vuông, có thể nói là cửa hàng có quy mô lớn nhất trong huyện.
Lúc ấy, phần lớn cửa hàng đều thuộc sở hữu nhà nước. Người bán hàng là công nhân viên, thấy có khách đến cũng không đứng lên. Đến khi khách ra trả tiền mới đứng dậy, đi lấy phiếu thu tiền.
Chu Tiểu Vân không khỏi hoài niệm thái độ phục vụ nhiệt tình của nhân viên bán hàng sau này.