Chương 5: Ném Đá Giấu Tay


Trong bóng tối, bên bờ Trường Giang một nam, một nữ đang lặng im nhìn mặt nước. Bất chợt Hạo Thiên nghiêm mặt cất lời:

- Ở đây vắng vẻ nhỉ?

- Hả…?

Bị hỏi bất ngờ Á Lâm không hiểu hỏi lại.

Ánh mắt Hạo Thiên trở nên linh hoạt, môi nhếch lên như một tên sắc lang:

- Liệu giờ mình có nên làm vài chuyện
thiên kinh địa nghĩa
không?

- Anh đi chết đi là trời yên biển lặng!

Á Lâm chợt hiêu ra. Nàng gắt giọng trách móc, sau đó quay người đi, nhưng trong lòng lại thấy yên tâm, lúc quay người đi trên môi còn hiện lên một nụ cười tự nhiên.

Nhìn bóng lưng Á Lâm, nội tâm Hạo Thiên trở nên thanh thản
chỉ mình anh buồn được rồi, em không nên!
.
-----

Sáng hôm sau vừa đến trường Hạo Thiên lại gặp Minh Hữu, bị Minh hữu lôi ra căn tin hỏi thăm về chuyến đi làm nhiệm vụ hôm qua. Hạo Thiên và Minh Hữu trò chuyện xong về lớp thì bắt gặp Á Lâm, sắc mặt Á Lâm lập tức trở nên ửng đỏ, quay người qua chổ khác.

Minh Hữu gật gật đầu, mỉm cười gian xảo nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên lập tức nhún vai tỏ vẻ không biết gì.

- Người ta có bạn trai mà!

Hạo Thiên nghiêm túc nói, nhưng trong câu nói vẫn mang chút buồn.

Thấy vậy Minh Hữu vỗ vai lão bằng hữu của mình tỏ ý thông cảm
cố gắn lên ta tin tưởng ở ngươi
ở trong ý thông cảm ấy vẫn còn một chút vô sỉ.

- Hạo Thiên! Cho ta ngồi chung với!

- Hả……?

Minh Hữu, Hạo Thiên cùng nhau thốt lên. Bởi vì giọng nói ấy là của La Cẩm Tú vì lúc trước ít nói chuyện nên Hạo Thiên vẫn không thân lắm.

Gia đình La Cẩm Tú tuy rằng hơn Hạo Thiên, thuộc hạng trung lưu nhưng học hành kém Hạo Thiên rất nhiều
kém trong lớp Hạo Thiên thôi chứ vào trường Thiên Hòa thì ai lại kém
. Ngoài ra sắc đẹp Cẩm Tú cũng xếp vào
chim sa cá lặng
, da trắng hồng, dáng thon, mày én, môi mỏng, tóc suôn mượt lại được thả chứ không buộc. Chỉ có điều vòng một hơi khiêm tốn nên ít ai để ý.

Thấy Minh Hữu với Hạo Thiên cùng một dạng bất ngờ, Cẩm Tú lại dùng bộ dạng e thẹn:

- Người ta học kém, muốn ngồi gần anh để anh kèm!... Được không?

Hạo Thiên bất ngờ nhìn Minh Hữu, Minh Hữu lại giữ bộ dáng cười đắc ý mà quay qua chổ khác biểu hiện
chuyện này không liên quan đến ta, ngươi tự xử lý đi.. hắc hắc
. Hạo Thiên không biết nói gì lắc đầu nghĩ
chó chết! bỏ rơi ta à? Nếu xử lý không tốt thì chết cái con em họ của ngươi chứ không phải ta
. Nghĩ thế nên
Hạo Thiên bộ dạng bình tĩnh, đem ghế mình về giữa hai bàn:

- Ừm! được em ngồi đi!

Hạo Thiên ngồi giữa, Minh Hữu ngồi phía ngoài gần cửa sổ, Cẩm Tú ngồi phía trong.

Thời gian học Cẩm Tú với Minh Hữu thì chỉ ngồi nói năng luyên thuyên, chỉ có mình Hạo Thiên vẫn nằm dài lên bàn, ngẩng đầu nhìn lên bảng. Vì bàn Hạo Thiên là dưới cùng nên không ai để ý. Hạo Thiên để ý thấy lâu lâu Á Lâm lại quay đầu xuống nhìn mang theo một tia hâm mộ cùng bực bội
quái thật sao lại như vậy? không lẽ… người ta thích mình! Phí phí.. mơ tưởng
, nhưng trong lòng cũng thấy vui vui
cảm giác được người khác hâm mộ thật kích thích
.
--------
Một tuần học qua đi, Cẩm Tú càng ngày càng bạo dạng. Trong tiết học thể dục.

- Lão công a! anh đi đâu thế?

Lớp học vừa được lệnh giải tán tự học thì… một âm thanh thánh thót vang lên làm mọi người ngạc nhiên, pha lẫn tò mò
ai bạo vậy? mà ai là lão công?
mọi người hai mắt nhìn nhau như muốn tìm ra đáp án.

Hạo Thiên vừa nghe giọng nói là nhận ra
Cẩm Tú chứ ai
cũng khó hiểu mà quay đầu lại thầm tự hỏi
Cẩm Tú kêu ai vậy?
. Vừa quay đầu lại thì thấy Cẩm Tú đang đi đến, Hạo Thiên dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình:

- Cô kêu ta á?

- Chứ kêu ai? Anh tưởng em kêu ai à?

Cẩm Tú bộ dáng như đạt được mục đích, hả hê mà hỏi. Lại tự động chạy đến gần ôm cánh tay Hạo Thiên lắc lắc.

- Tối nay về anh xử tội em! Lão bà!

Hạo Thiên cũng không chịu thua kém, vừa nói xong lại nghĩ đến điều gì quay đầu nhìn về phía Á Lâm thì thấy Á Lâm cũng đang nhìn mình, Hạo Thiên giật mình
không xong rồi
.

Đúng như Hạo Thiên nghĩ Á Lâm buồn bực lập tức quay mặt bước đi.

Hạo Thiên muốn giải thích gì đó nhưng nghĩ lại, lại thấy kỳ lạ
mình với cô ấy đâu có quan hệ gì đâu sao lại có phản ứng thế chứ?.. chẳng lẽ….? phí không thể nào, không lẽ số mình đỏ vậy
.

- Lão công! Tối nay xử tội em ở nhà em hay ở nhà anh? Anh ở trên hay em ở dưới?

Cẩm Tú như chưa biết mình mới gây ra chuyện gì, lại bộ dáng sắc lang mà nói với Hạo Thiên.

- Sư phụ….!

Hạo Thiên bộ dáng thành kính mà bái sư. Còn Cẩm Tú thấy thế thì che miệng cười thúc thích, sau đó vừa chạy vừa nhảy bỏ đi, bộ dáng đắc ý như tướng quân xung trận khải hoàng trở về!

Minh Hữu đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả, lại gần vỗ vai Hạo Thiên, khi Hạo Thiên cảm kích quay lại nhìn Minh Hữu, thấy lão bằng hữu bộ mặt nghiêm túc, đồng cảm nhìn mình nói:

- Nhiều khi đào hoa quá cũng là một cái tội! ài… có muốn biết tiếp theo phải làm sao không?

Nghe tới đấy Hạo Thiên như cá gặp nước mừng rỡ gật đầu. Đối diện Minh Hữu vẫn vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Được rồi…. vậy ta đi đây! Hắc hắc…

Tiếp theo đó là vẻ mặt vô sỉ của Minh Hữu, thõa mãn khi tác nước vào lâu đài cát bỏ chạy, để lại tràng cười sảng khoái. Trong khi Hạo Thiên không biết nói gì với ông bạn
ném đá giấu tay có nghệ thuật
này của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới.