Chương 79: Cô Dâu
-
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
- Tín Dụng Tạp
- 3066 chữ
- 2020-01-30 10:00:28
Convert: Ngocquynh520
Edit: Nguyễn Thị Quyền
Beta: Cá Mập
Nguồn: diendanlequydon
Liêm Vương phi cười đứng dậy rót rượu cho thái phi cười nói
Thường ngày thái phi thương ta, không nói ta cái gì. Hôm nay vừa có cháu dâu liền đem ta quăng sau ót
Lão thái phi nghe vậy cười không ngừng được, mắng
Ngươi làm địa bá mẫu không biết thương cháu dâu thì thôi, ta thương nàng ngươi còn ghen tị không sợ bị người che cười sao
Liêm Vương phi vội trêu ghẹo nói
Thái phi nói lời này thật oan uổng cho nhi tức, ta nhìn thấy cháu dâu xinh đẹp hận không được ôm nàng vào lòng mà vân vê nào có không thương nàng
Nói xong liền hướng bàn của Nguyên Thu đi tới, Nguyên Thu thấy thế đều cùng đứng dậy với Liêm Vương thế tử phi Khương thị. Liêm Vương phi kéo tay Nguyên Thu cười nói
Đứa bé ngoan chờ thủ hết lễ thành than thì đến phủ chúng ta chơi hai ngày. Đại bá mẫu có đồ tốt cho ngươi
Rồi nói với Khương thị
Đệ muội ngươi là nàng dâu mới, có chút xấu hổ, ngươi chiếu ứng nàng một chút
Khương thị vội đáp.
Nguyên Thu thấy Liêm Vương phi rất được lão thái phi sủng ái, vì vậy chú ý nhìn nàng nói chuyện làm việc, vừa chiếu cố thái phi lại để ý Nam Bình Quận Vương phi, ngay cả cô nương trong phủ đếu nhất nhất hỏi thăm thật là người khôn khéo nhanh nhẹn. Mọi người uống qua một lần rượu, thái phi cảm thấy có chút mệt mỏi, Quận Vương phi, Liêm vương phi đỡ thái phi đi ngủ. Còn lại Khương thị, Nguyên Thu và cô nương của hai phủ ngồi nói chuyện.
Trước giờ Khương thị chưa gặp Nguyên Thu nhưng Mạn Đình, Bích Đình, Vũ Đình gặp Nguyên Thu vài lần. Mấy người có chút nói chút không tán gẫu, Nguyên Thu không hiểu rõ tính tình mấy người kia cũng phụ họa một phen. Hàn huyên một chút mấy cô nương liền rời khỏi bàn tiệc đi xem hoa nói chuyện cười tươi không ngừng. Nguyên Thu nhìn thấy thật hâm mộ hôm nay than phận mình đã là phụ nhân không thể tùy ý như cô gái được.
Khương thị thấy ánh mắt Nguyên Thu đảo quanh các cô nương liền cười nói
Nếu như đệ muội thích chúng ta đi cùng các nàng xem thú vị đi
Nguyên Thu vội nói
Để cho các nàng tự mình chơi đi, cứ theo họ họ lại ngại phiền. Muội thấy bên kia có cái đình nhỏ nhìn cũng mát mẻ, chi bằng chúng ta đi qua ngồi nói chuyện
Khương thị luôn miệng nói được, bọn nha hoàn ôm đệm vào trong đình trải xong, lại dọn lên hai bàn trái cây điểm tâm, hai người mới dắt tay vào trong đình ngồi. Ba thiếp thất của Liêm Thân vương thế tử vội đi qua đứng một bên phục vụ.
Nguyên Thu nhìn ba thiếp thất của Khương thị, người nào cũng xinh đẹp cũng đều là một tay đầy sức quyến rũ, một người trên mặt còn mang theo vẻ mặt uất ức trong mắt lại có chút ngấn lệ. Nguyên Thu hơi ngừng một chút quét qua thân thể nàng chỉ thấy bụng nàng hơi đội lên có vẻ như có thai.
Khương thị thấy ánh mắt Nguyên Thu quét qua ba người thiếp kia liền quay đầu nhìn lại người thiếp có thai kia hơi nhíu lông mày nói
Bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi lại còn muốn đi theo
Thiếp thất này nghe đành cúi đầu cũng không dám nói gì. Nguyên Thu không tốt tiếp lời nói cúi đầu lấy quả nho ăn. Khương thị khoát tay nói với người có thai
Như Nguyệt, ngươi đến chỗ các cô nương mà phục vụ, xem các nàng đùa cái gì đừng làm rộn chuyện
Như Nguyệt đứng lâu đã sớm lung mỏi eo đau ước gì có thể đi một chút, vội đáp liền hướng vườn hoa bên kia đi qua.
Khương thị thấy Nguyên Thu chỉ cúi đầu uống trà liền cười giải thích với nàng
Nàng có thân thể hơn bốn tháng, ta bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi, nàng càng muốn đi theo náo nhiệt cũng không biết dung biện pháp gì nói với lão gia chúng ta. Hôm nay ta và Vương phi vừa xuống xe ngựa đã thấy nàng ở trong xe ngựa thế tử gia chúng ta chui ra. Vương phi thấy còn nói ta không biết chăm sóc người. Khi đó đã đến cửa phủ nhà muội rồi nếu đưa nàng về sợ người ta nói lung tung
Nguyên Thu cười nói
Người có thai làm sao lại luôn ra ngoài chạy loạn, không nói mà đi, nếu thân thể nàng ta nặng nề làm sao chịu nổi
Khương thị gật đầu nói
Đúng vậy, nếu là tốt thì cũng thôi nếu không tốt ta lại chịu không ít oán giận
Một thị thiếp đứng bên cạnh tiếp lời cười nói
Thế tử phi của chúng ta quá thiện tâm, Như Nguyệt gây chuyện như vậy thế tử phi cũng không động nàng một đầu ngón tay nói nàng một câu gì. Tì thiếp lại thấy Như Nguyệt làm như quen mắc lỗi làm việc không biết nặng nhẹ, liền nói chuyện hôm nay đi, người biết thì nói Như Nguyệt tùy hứng, gặp phải người không biết lại cho rằng thế tử phi khi dễ một người có thân thể sai nàng đi ra phục vụ đấy
Nguyên Thu thấy thiếp thất này đang lúc chủ tử nói chuyện lại chen miệng lấy làm kì quái chỉ cười nhìn Khương thị. Khương thị chỉ vào nha đầu kia cười nói với Nguyên Thu
Đây là nha hoàn hồi môn của ta gọi là Hoa Đào. Bên trong thiếp thất cũng chỉ có nàng biết tính tình của ta ngày thường lại hiểu chuyện, làm ta cũng bớt không ít tâm tư
Nguyên Thu cười nói
Người của biểu tẩu đương nhiên người bên ngoài không thể so sánh bằng
Khương thị gật đầu cười nói
Cái này vô luận như thế nào đều là dung người của mình thì thoải mái hơn. Nói chuyện làm việc thân thiết không nói, trong nhà có chuyện cũng có trợ thủ đắc lực
Nguyên Thu không biết Khuong thị nhắc tới là ý gì chỉ cười không nói.
Khương thị thấy Nguyên Thu cũng không nhận ra liền vòng vo nói đến chuyện khác, Nguyên Thu và nàng ngươi một lời ta một tiếng nói chuyện, đột nhiên nói với Chức Mộng
Các cô nương bên kia chơi cái gì? Ngươi đi xem một chút, ta nghe thấy các nàng cười vui vẻ như vậy nhất định là có thứ tốt chơi
Chức Mộng đang muốn đi, Khương thị vội nói
Họ chơi vui vẻ như vậy chi bằng chúng ta tự mình đi qua cũng xem thử có gì thú vị
Nguyên Thu nghe gật đầu đồng ý, dẫn theo Khương thị đi về phía vườn hoa. Chỉ thấy bảy cô nương hai ba người một nhóm ngồi ăn trái cây làm thơ nói chuyện. Khương thị cất giọng cười nói
Các cô nương đang nói cái gì vui cũng nói cho chúng ta nghe một chút
Mạn Đình thấy Khương thị, Nguyên Thu đi tới liền đúng lên cùng chúng tỉ muội, kéo hai nàng ngồi xuống. Một cô nương của Liêm Vương phủ nói với Khương thị
Mạn Đình muội muội đang bố trí chuyện của thánh nhân đấy
Mạn Đình che miệng cười nói
Là trước kia muội nghe ca ca nói chuyện cười mới vừa rồi thấy các nàng uể oải liền nói ra cho các nàng lên tinh thần. Các nàng lại nói ta bố trí thánh nhân
Khương thị cười nói
Nếu như vậy, cô nương nói lại cho ta và tẩu tử ngươi vui vẻ một chút
Mạn Đình cười nói
Khổng tử viết: buổi trưa không ngủ buổi chiều hỏng mất. Mạnh tử viết: Khổng tử nói rất đúng
Mạn Đình kể xong các tỉ muội nhịn không được cười lên, Khương thị cũng cầm khăn che miệng cười không ngừng. Nguyên Thu lại sửng sốt một chút, mặt nháy mắt đỏ lên, đây là chuyện năm đó nàng thuận miệng nói với Sĩ Hành.
Vũ Đình mười một tuổi ánh mắt tinh anh thấy Nguyên Thu khuôn mặt đỏ bừng liền cười nói
Mặt chị dâu sao lại đỏ thành như vậy?
Mạn Đình nghe vậy trêu ghẹo nói
Chẳng lẽ là chuyện này tẩu nói cho ca ca?
Nguyên Thu chỉ cười mà không nói, Bích Đình cười một tiếng nhìn Nguyên Thu nói
Trách không được lão thái phi và Vương phi đều thích tẩu thì ra là nói nhiều chuyện cười dỗ người vui vẻ như vậy
Mạn Đình nhìn Bích Đình một cái, Bích Đình quay đầu nói chuyện với Vũ Đình, trong mắt Nguyên Thu thấy trong lòng âm thầm kinh ngạc nhưng không thể hiện ra.
Khương thị vội nói sang chuyện khác, gây cho mọi người hứng thú nói vài câu thì người của Quận Vương phi phái sang mời mọi người đến phòng chính nói chuyện. Mọi người đứng lên hai ba người một nhóm đi lên phòng trên. Nguyên Thu nghe Khương thị hỏi Hoa Đào
Sao không thấy Như Nguyệt?
Hoa Đào vội nói
Vừa đến tì thiếp đã lưu ý cũng không thấy nàng
Khương thị nghe vậy liền nhíu mày vừa muốn nói chuyện chỉ thấy một bà tử đi phía sau núi giả hô to lên
Đây không phải Như Nguyệt di nương trong phủ thân vương sao, sao lại ngủ ở đây
Khương thị vội đỡ Hoa Đào đi lại quả nhiên nhìn thấy Hoa Đào đang ở trên tảng đá lớn sửa sang lại váy liền trầm mặt quát lên
Ngươi càng ngày càng không thể thống gì rồi? Lại còn ngủ ở đây ngươi còn biết quy củ là gì không? Mặt mũi cũng vứt, ta trở về nói cho vương phi biết xem thế nào
Như Nguyệt hốt hoàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Khương thị, khuôn mặt trắng nhợt giải thích
Tì thiếp đứng chân quá mỏi liền nghỉ ngơi chỗ này một chút không nghĩ lại ngủ như thế
Khương thị vừa muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Nguyên Thu đứng đó không xa đợi nàng nuốt lời muốn nói xuống chỉ lườm nàng một cái nói
Còn không đi tìm nha đầu của Quận Vương phi mượn chỗ rửa mặt, đừng làm mất mặt ta
Nói xong xoay người đi, Hoa Đào theo sau Khương thị đến viện Quận Vương phi cũng không dám đi vào theo chờ bọn nha hoàn vào phòng mượn chỗ rửa mặt.
Quận Vương phi thấy mọi người đã tới liền cười nói
Các ngươi cũng thật thoải mái, cũng không nghỉ ngơi chỉ lo vào vườn chơi, giờ cũng chưa buồn ngủ hay sao?
Nguyên Thu đã lập gia đình, lúc tối vừa động phòng, sang ra phải vào cung thỉnh an, vừa về phải ra mắt thân quyến và các cô nương trong nhà, sớm đã cảm thấy mệt mỏi nhưng nàng không dám biểu hiện ra chỉ cố gắng lên tinh thần nói chuyện với mọi người.
Quận Vương phi quét một vòng qua mặt Nguyên Thu liền gọi nàng đến phía trước nói
Ước chừng một lúc nữa thái phi mới thức dậy, ngươi trở về rửa mặt thay xiêm y trước đi chờ đến giờ Dậu hãy đến. Nếu thái phi hỏi ngươi ta nói thay ngươi
Nguyên Thu chỉ cười nói không có gì lo ngại. Liêm Thân Vương phi cười nói
Cái đứa nhỏ ngốc này thật thành thật, bà bà ngươi là muốn ngươi về nghỉ ngơi một chút. Ở đây cũng không có người ngoài đều là tỉ muội nhà mình ngươi về nghỉ ngơi đi, để buổi tối còn có tinh thần mà uống rượu
Quận Vương phi gật đầu cười nói
Đúng vậy, tỉ muội các nàng cũng đi nghỉ ngơi hết giấc ngủ trưa rồi quay lại
Nguyên Thu ngó chừng giờ cũng chưa tới giờ Thân nghĩ mình về cũng có thể nằm được một canh giờ liền cười hành lễ với hai vị vương phi rồi cáo từ hai câu với các vị cô nương mới cáo lui.
Nguyên Thu vừa về cảm thấy hai mí mắt đánh vào nhau, ngủ gà ngủ gật. Chức Mộng tiến đến giúp Nguyên Thu xỏa tóc lại thay xiêm áo mới phân phó tiểu nha đầu ra ngoài múc nước, xoay người đã thấy Nguyên Thu ngã ra giường ngủ thiếp đi.
Đám người Chức Mộng biết Nguyên Thu mệt nhọc cũng không dám nhiễu nàng, thấm ướt khăn giúp nàng lau mặt liền buông màn cho nàng ngủ.
Nguyên Thu ngủ một giấc ngon lành mở mắt muốn đứng lên lại thấy bên cạnh mình có một người đang nằm. Nguyên Thu vội chống tay ngồi dậy xem thấy là Sĩ Hành ngủ bên ngoài mình. Nguyên Thu nhẹ giọng gọi Chức Mộng đến nhỏ giọng hỏi
Giờ gì rồi? Thái phi đã dậy chưa?
Chức Mộng trả lời
Sắp đến giờ Dậu rồi. Vừa nãy Thúy Oanh đi hỏi thái phi đã thức rồi đang nói chuyện với vương phi
Nguyên Thu nghe vậy nói
Đã trễ vậy sao
Vừa nói vừa lay Sĩ Hành dậy
Sao huynh lại về ngủ thiếp đi? Tiền thính đã giải tán rồi sao?
Sĩ Hành lật người nhắm mắt nói
Còn chưa xong, ta trở về thay quần áo thấy muội ngủ ngon lành. Liền nằm bên cạnh muội chỉ là muốn nghỉ chút không ngờ cũng ngủ luôn
Nguyên Thu vội sai người đi lấy nước lại nói
Mau dậy đi sắp đến giờ Dậu rồi. Thay xiêm áo rồi đi ra đừng để người ta nói
Sĩ Hành ừ một tiếng lại lật người, hắn thấy trong nhà không có ai kéo Nguyên Thu qua hôn lên cằm nàng một cái. Nguyên Thu nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội đẩy ra Sĩ Hành, giận dỗi
Giữa ban ngày, cũng không biết xấu hổ
Sĩ Hành lười biếng dựa vào gối đầu nói
Ta ở trong phòng mình hôn nương tử của mình có cái gì đáng xấu hổ
Nguyên Thu thấy nha đầu tiến vào cũng không nhiều lời với Sĩ Hành thúc giục hắn rửa mặt lại tìm xiêm áo cho hắn thay kêu hắn đi đến tiền thính. Sĩ Hành cười đùa
Huynh chờ muội
Nguyên Thu không cãi lại hắn sợ nháo lên ầm ĩ làm lỡ canh giờ cũng không đi quản hắn làm khỉ gì. Nguyên Thu rửa xong mặt, kêu Chức Mộng tìm bộ xiêm y mới thay ra, vừa búi tóc lên thấy Sĩ Hành lại gần cười nói
Huynh chọn trang sức thay muội
Nói xong cầm hai cây trâm kim cương từ hộp ra tự tay cài lên búi tóc cho nàng.
Nguyên Thu cười, cởi chiếc nhẫn hồng ngọc ra lấy chiếc nhẫn kim cương sáng loáng đeo lên tay, Sĩ Hành vội lấy vòng tai kim cương trong hộp cho nàng đeo, Nguyên Thu soi gương kiểm tra một phen cười nói
Có chút rêu rao
Sĩ Hành cười nói
Cái này mà rêu rao gì, ta thấy cài them hai cây trâm lên mới đúng
Nguyên Thu nhíu mày nói
Mang nhiều như vậy nặng cổ
Sĩ Hành nhìn qua gương thấy Nguyên Thu nhăn chân mày vội ngẩng đầu thay nàng vuốt ve, hai người qua kính nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng. Chức Mộng ở bên cạnh cười nói
Thế tử, Thế tử phi đến giờ Dậu rồi
Nguyên Thu vội phục hồi tinh thần, đỏ mặt đẩy ra Sĩ Hành cười nói
Đi thôi đừng để bên trên cho người đến giục
Sĩ Hành cười mặc cho Nguyên Thu đẩy mình ra ngoài, các nha hoàn trong viện thấy thế cũng hé miệng cười trộm. Nguyên Thu đỏ mặt buông tay nghiên đầu đi ra cửa. Sĩ Hành đuổi theo kéo tay Nguyên Thu, hai người vừa đi vừa nói chuyện đến ngã ba Nguyên Thu buông tay nói
Huynh đi phía trước nhanh đi, buổi tối uống ít rượu chút
Sĩ Hành vội kéo tay nàng nói
Ta đi cùng muội xem thái phi một chút
Hai người Sĩ Hành vừa vào nhà mọi người đang nói chuyện cười lên, thái phi chỉ vào Sĩ Hành cười nói
Ta nói nương tử ngươi sao lại đến muộn thế thì ra là ngươi làm phiền nàng
Nguyên Thu nghe đỏ mặt không nói lời nào, Sĩ Hành cười hì hì hành lễ với thái phi lại thỉnh an hai vị vương phi mới quay lại nói với Thái phi
Buổi trưa uống chút rượu chiều cảm thấy buồn ngủ liền về nghỉ một chút
Thái phi ôm hắn lại bên cạnh vuốt ve mặt hắn nói
Buổi tối uống ít một chút nhìn xem đáng thương chưa
Sĩ Hành vội gật đầu thái phi buông tay nói
Ngươi nhanh đến tiền thính đi ra ngoài một canh giờ xem ra cha ngươi đi tìm ngươi
Sĩ Hành cười lại đưa mắt nhìn người trong nhà hỏi thái phi
Sao không thấy mấy muội muội đến đây?
Quận Vương phi nói
Họ dẫn các tỉ muội nhà bá phụ ngươi đi nghỉ ngơi ước chừng giờ cũng sắp đến. Ngươi đi tiền thính nhanh đi đừng ở đây ngoạn nháo
Sĩ Hành ừ bước nhanh đi ra ngoài đi ngang qua Nguyên Thu len lén nhếch miệng cười với nàng một tiếng, Nguyên Thu giận trừng trắng mắt quay đầu không nhìn hắn nữa, Sĩ Hành cười hì hì đi ra ngoài.
Liêm Vương phi thấy thế cười nói
Rốt cuộc là vợ chồng son, nồng tình mật ý không sợ người chê cười
Thái phi thấy thế gật đầu cười
Như vậy ta thật cao hứng, nhìn bọn họ náo nhiệt trong lòng ta cũng thoải mái