Chương 49. Khiêu khích một chút, chạm đến là ngừng (hạ)
-
Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương
- Lee太白 - Lee Thái Bạch
- 1506 chữ
- 2019-12-21 05:01:20
Không phải ta bảo các ngươi...... Chạm đến là ngừng sao?
Tống Ly nhìn các đồng bạn, hơn nửa ngày mới nói được một câu.
Lúc ấy mọi người hẹn rồi, mỗi người tìm một đối thủ. Chỉ khiêu khích một chút, coi như ra oai mà thôi.
Nhưng các ngươi......
Tống Ly nhìn Bạch Dữ Mặc hai mắt đẫm lệ.
Một bị người chọc khóc......
Bạch cô nương nhớ lại tất cả tủi thân, hu hu khóc lên:
Người kia thật dữ! Há miệng liền mắng ta, còn mắng cha mẹ ta. Còn nói ta không có gia giáo, hắn, hắn mới không có gia giáo đây!
Tống Ly rất đồng tình khuyên hai câu, nhìn Huân Phong hòa thượng.
Một bị người chọc điên......
Máu trên đầu Huân Phong đại sư vẫn chưa khô, nộ khí lên mặt, suýt nữa lại nôn ra hai cân đỏ tươi. Đại sư hung hăng nhổ một bãi máu đờm.
Đừng để bần tăng gặp lại tiểu tử thối kia! Nếu không, gặp hắn một lần đánh hắn hai lần. Nhục sư môn ta, còn đánh lén hạ độc thủ. Cuối cùng còn nói là ta ra tay trước. Rõ ràng hắn vừa thấy ta đã cắn a!
Nếu ta tha cho hắn, từ đây hai chữ Huân Phong viết ngược!
Tống Ly hiếm khi nhìn thấy Huân Phong nổi giận như thế, thở dài nói:
Ngươi đi khiêu khích người, lại bị khiêu khích không nhẹ.
Huân Phong đại sư tức giận khoanh tay, ngồi xuống ngay tại chỗ:
Tức giận thì làm sao!
Tống Ly lại nhìn Kim đại tài nữ.
Một bị người truyền chuyện xấu, bây giờ đâu đâu cũng có......
Kim Chiếu Ảnh như đang nghe chuyện người khác, yên lặng uống trà, dửng dưng như không. Từ khi quen biết, đã biết nàng này mắt cao hơn đầu, không để người ngoài trong mắt. Nhưng không ngờ lại thành như vậy.
Tống Ly lắc đầu, cuối cùng nhìn một cái ghế không.
...... Thậm chí một người bị bắt đi tra hỏi, đến bây giờ vẫn chưa thả về.
Lăng Thiếu Hiên bởi vì trên phố tập kích Thẩm Cuồng, bị Long Tại Thiên bắt tại trận. Hai người ồn ào ròng rã một ngày, bây giờ còn bị giam trong Thuận Thiên phủ chưa về.
Haiz, tới bây giờ mới biết, cái gì là gánh nặng đường xa.
Tống Ly vuốt mi tâm, chung quy không thể xua tan cơn đau đầu.
Chư vị thế huynh thế muội, mọi người cùng hội cùng thuyền, đều mưu cầu đường ra cho nhà mình. Lúc làm việc phải suy nghĩ chỗ lớn, đừng quá chú trọng chỗ nhỏ. Bạch gia muội tử, ngươi nói xem?
Vừa nói vừa đưa một cái khăn tay qua, Bạch Dữ Mặc không ngừng nức nở, lau hết khăn tay không đủ, cầm ống tay áo của Tống Ly xoa lau xì mũi xong, mới thở ra một hơi, rốt cuộc nở nụ cười nhạt.
Lần sau gặp phải người kia, ta khẳng định không bạt đao trước. Kiểu gì cũng hỏi trước nói sau, tránh bị hắn lấy cớ. Hừ, ta là người có gia giáo.
Tống đại ca, cảm ơn ngươi.
...... Không, không sao.
Tống Ly rất trịnh trọng suy nghĩ có nên xé tay áo hay không, cuối cùng vẫn lấy đại cục làm trọng, nhẫn nhịn,
Phong huynh, ngươi không định thua một tiểu muội tử chứ?
Huân Phong khẽ đảo quái nhãn, tôn hình xăm thải phượng trên mặt lên, trông càng sắc bén.
Ta biết phải suy nghĩ chỗ lớn, nhưng nói thì dễ. Nếu Tống lão công gia nhà ngươi bị người mắng thành mua danh chuộc tiếng, thu bừa tiền hương hỏa, hương sẹo trên đỉnh đầu môn hạ đệ tử thì bị bẻ thành từ một ống đến chín ống, ngươi sẽ làm thế nào? !
Không ngờ đối phương mắng khó nghe như vậy, người nghĩ ra mấy từ này cũng quá cay độc......
Gia phụ không phải người trong Phật môn, sẽ không bị nói thành như vậy. Nhưng ta cũng hiểu tâm tình của ngươi.
Hắn nói xong còn cầm tảng đá đánh ta đây! Trái lại như ta mắng hắn.
Rốt cuộc ngươi gặp phải người nào a......
Lăng Thiếu Hiên tuy chưa về, nhưng hắn tương tự Bạch Dữ Mặc, xưa nay không thông minh lắm, hơn nữa còn thích phàn nàn, không dễ thương bằng tiểu muội tử đây.
Mọi người đã tiếp xúc với người Lục Phiến môn, nói chung cũng nên rõ ràng. Ta vừa gặp mặt gia huynh. Vừa vặn gần đây hắn bị người đả thương, có thể lấy cớ cáo bệnh một khoảng thời gian. Chúng ta có thể hành động không lo lắng.
Mắt Tống Ly sáng lên, rực rỡ như ánh đao.
Chỉ cần Lục Phiến môn không chống nổi ngã xuống, trị an kinh thành sẽ như chồng trứng sắp đổ. Đó chính là thời cơ để chúng ta mượn cớ. Dựa theo kế hoạch lúc đầu, họ Đường giao cho Phong huynh, họ Tô giao cho Bạch gia muội tử, trưởng tử Thẩm gia giao cho Lăng thế đệ.
Theo kế hoạch ban đầu, ta nên tự mình gặp Thẩm Y Nhân. Nhưng trước mắt, ta có đối tượng muốn tiếp xúc hơn. Thẩm Y Nhân được hoàng thượng sủng ái xưa nay, không động nàng cũng tốt.
Nói đến đây đột nhiên dừng một lát, nói với Kim Chiếu Ảnh vẫn luôn không lên tiếng.
Ta muốn đối phó Minh Phi Chân kia, Kim thế muội không có ý kiến chứ?
Hôm nay, người bị truyền chuyện xấu với Kim Chiếu Ảnh, chính là đệ tử Đại La sơn Minh Phi Chân. Không hỏi rõ ràng, Tống Ly cũng không biết trong hồ lô của Kim đại tài nữ bán thuốc gì.
Chỉ nghe một tiếng cười yếu ớt.
Kim Chiếu Ảnh chậm rãi đứng dậy, đi không quay đầu, để lại một làn gió thơm và một câu cho Tống Ly đang nhìn đến ngây người.
Tự gánh lấy hậu quả.
Trong Lục Phiến môn, Thẩm Y Nhân cười vô cùng thoải mái.
Nàng xoa đầu nhỏ của Tô Hiểu, thở phào nhẹ nhõm nói.
Hiểu Hàn, cô nàng ngươi gặp phải tên là Bạch Dữ Mặc. Danh liệt một trong Ngọc Hạ thất tiên. Đầu óc không tính là thông minh, nhưng thiên phú võ học rất cao, võ công luyện cực thuần. Nếu thật sự đánh nhau, ngươi chắc chắn ăn thiệt thòi.
Ngươi biết lấy lui làm tiến, dùng trí địch người, ta cũng yên tâm.
Tô Hiểu cười hì hì, vô cùng hưởng thụ để lão đại vò đầu, phát ra tiếng cười dễ chịu.
Không phải đâu. Lúc ấy ta chỉ vô cùng căm phẫn. Không ngờ gia hoả kia rút đao trong thư viện, thật sự không ra thể thống gì! Lần sau gặp lại, ta phải nói nàng tiếp, đả thương người thì sao.
Thẩm lão đại cười bất đắc dĩ, cũng không giải thích ngay với Tô Hiểu. Đi hai bước, vỗ vỗ bả vai Thẩm Cuồng công tử.
Cuồng, ngươi không sao là được. Ta nghe nói ngươi bị người để mắt tới, vô cùng sợ hãi.
Cuồng công tử cười lắc đầu:
May mà có Long Tại Thiên đại nhân giải vây cho ta. Lại nói, cũng do ta vô dụng...... Dễ bị nhằm vào như vậy.
Lăng Thiếu Hiên xuất thân Lư Sơn kiếm quan, thân phụ tuyệt học gia truyền, còn lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi, há có thể vơ đũa cả nắm. Đừng nói mình như vậy, biết không?
Vâng......
Ánh mắt Thẩm lão đại chuyển tới Đường Dịch, đúng là kinh hỉ.
Yên Lăng, ma luyện nửa năm, cuối cùng cũng có thành quả a. Chỉ sợ võ công của Huân Phong hòa thượng còn trên ngươi, nhưng ngươi có thể lợi dụng các loại thủ đoạn đánh thành thế hoà, còn cưỡng bức hắn nuốt cơn tức hủy hoại đình viện, đã dần dần có thể một mình chống đỡ một phương.
Nhưng Đường Dịch lắc đầu.
Ta ra tay cưỡng bức hắn đánh nhau, không phải vì thắng hắn. Mà muốn thăm dò thái độ của hắn.
Hắn kích ta động thủ với hắn, đồng thời cố ý hủy hoại vườn hoa. Đại khái là muốn tạo thành cái cớ ta không thuận mắt với hắn, đánh nhau lung tung. Sau đó có thể tùy ý thêm mắm thêm muối, khuyếch đại câu chuyện.
Bởi vậy ta kích ngược lại hắn, đồng thời vu oan giá họa, như vậy mục đích của hắn sẽ thất bại.
Quả thật là trưởng thành nghịch thiên a!
Ta sẽ điều tra nguyên nhân phía sau, tóm lại, vất vả ngươi.
Vỗ vỗ bả vai Đường Dịch, lão đại nở nụ cười an ủi. Dù sao lâu như vậy, Đường Dịch cũng coi như lớn lên a.
Còn có.
Nói đến đây, lão đại đột nhiên dựng thẳng mày liễu, ánh mắt như đao, thình lình đóng trên người ta.
Nói chuẩn xác, là đóng trên người ta đang bị trói gô.
Lão đại một chân giẫm lên ghế, một tay bóp cằm ta. Ánh mắt như đang nhìn vết bẩn.
Ngươi, là sao?
Ta là một tấm lòng son dạ sắt a ! ! !