Chương 57. Cẩn thận


Ngày thứ tư nhị đương gia đi, tất cả vẫn rất tốt.

Ánh nắng sáng nay rất đẹp, phong khinh vân đạm, sơ dương chiếu nghiêng.

Mây vẫn trắng như thế, cây liễu vẫn xanh như thế.

Dường như mọi thứ vẫn giống hôm qua như đúc.

Ta nhẹ nhàng bước ra bước đầu tiên.

Hô hấp không khí sáng sớm, dường như cây bông trước cửa cũng đẹp hơn.

Trên cánh hoa kiều diễm còn điểm sương sớm, ta nhẹ nhàng đến gần
Ôi ôi đậu xanh, yêu nghiệt phương nào muốn hại ta! ! !


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi hung nhân đánh lén kịp khoe ác, ta đã liên tục lui lại, nhảy ba bước một về phòng, dựng thẳng Kim Cương thuẫn, ném một vốc phích lịch vào cái cây!

Tức thời nổ ầm ầm!

Chờ khói đặc tán đi, ta giơ thuẫn lặng lẽ quan sát một lát, dò xét cất bước về phía di tích cây bông.

Chỉ thấy ở nơi vốn là vườn hoa, một con thỏ hoang đã thành...... Thỏ nướng, chỉ là nướng hơi cháy.

Ta sờ ngực thở phào một hơi.

Mẹ kiếp, dọa sợ ta à.

Không phải không phải, không sợ không sợ!

Đây là phản ứng chính đáng để phòng ngừa địch nhân đánh lén, chỉ là phản ứng hơi nhanh.

Từ sau khi nhị đương gia đi, bên cạnh ta không có ai hộ vệ.

Nói cách khác là, nếu có cừu gia đột nhiên tập kích, ngoại trừ chờ chết và bị đánh ra, ta không thể làm gì nhiều.

Bởi vì chuyện này, ta trốn trong phòng mình ba ngày ba đêm không ra. Bên học cung thì trực tiếp xin nghỉ không đi, chỉ chờ nhị đương gia về.

Nhưng, hắn không về.

Nhưng ta không thể không đi học! Cho nên biện pháp duy nhất của ta, chính là tận lực cẩn thận lúc ra ngoài.

Cái gì? Ta sợ?

Nói đùa! Minh ca ca của ngươi lão luyện.

Đại trượng phu núi đao biển lửa, chết có gì sợ! !

Nhưng lúc không cần thiết, ta thấy giữ được tính mạng vẫn hơn.

Đây là trí tuệ trong cuộc sống.

Không phải sợ, là trí tuệ.

Biết không có người mai phục, ta bước ra khỏi cửa, vận dụng nhĩ lực xác nhận tung tích địch.

Đi về phía trước mấy bước, ngừng lại chờ một lát.

Ừm, tốt, có thể đi.

Thật ra ta biết không có ai, nhưng vẫn phải xác nhận.

Ta nhắc lại một lần, không phải vì ta nhát gan, là cẩn thận.

May mà không ai trông thấy.


Đại ca.


Ta quay đầu lại bổ một đao! !


Đậu xanh, cuồng đồ lớn mật. Ai theo sau đánh lén ta, cút cút cút cút cút đi cho ta!


Đường Dịch nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.

Hai người đều cảm thấy không hiểu ra sao.

Hơn nửa ngày sau, rốt cuộc hắn quyết định có động tác. Hắn rút đao trong tay ta, đổi phương hướng, nhét cán đao vào tay ta, lưỡi đao hướng ra ngoài, mới nói với ta.


Sao ngài hốt hoảng như thế?



Ai nói ta hốt hoảng, đây là cẩn thận.


Là cẩn thận! !

Ta vội vàng cất kỹ đao, hùng hùng hổ hổ nói.


Sao ngươi đi đường không có tiếng?


Đường Dịch khó hiểu nói:
Bình thường ta đều đi như thế.



Vậy thì không được, lần sau cách ta một trượng, ngươi phải viết báo cáo cho ta...... Chờ đã!


Ta cảnh giác nhìn hắn.


Đừng tới đây, dựa vào cái gì ngươi nói mình là Đường Dịch?


Đường Dịch nghiêng đầu, nhìn ta như nhìn đồ đần.


...... Ngài sao vậy?



Ngậm miệng, ta đang hỏi ngươi.


Đường Dịch im lặng một lúc.


Ngươi thật là Đường Dịch?


Hắn gật đầu.


Ngươi nói không tính! Trả lời ta ba vấn đề. Ngươi quen biết ta thế nào, ta có đẹp trai hay không, ngươi có thích ta không?



Bởi vì nộp đơn Lục Phiến môn, không đẹp trai, cút.


A, là Đường Dịch.


Ngươi nói sớm có phải tốt không.



Ta sớm đã nói. Đại ca, ba ngày không thấy ngài, hôm nay rốt cuộc chịu ra ngoài sao?
Đường Dịch tự giác xách thuẫn và tiểu đao giúp ta.


Ngươi thấy ta giống chịu không?


Còn không phải không có biện pháp sao! Hoàng đại thúc hung ác như vậy, bảo khố võ lâm thì đòi nợ gấp, thế cục kinh thành còn loạn. Trốn mấy ngày nữa thì không biết biến thành thế nào.


Nhưng nếu ngài lo lắng như vậy......



Ai lo lắng! Ta là cẩn thận!



Ngài đã lo lắng đến cầm thuẫn. Kỳ thực tình trạng của ngài bây giờ, có thuẫn cũng không có tác dụng. Phất tay là cướp được a.


Ta khoát tay nói:
Cướp đi tốt hơn, phía trên bôi độc, đảm bảo hắn một mạng ô hô.


Đường Dịch ném thuẫn đi!


Có giải dược a! ! Lát nữa sẽ cho ngươi, đừng ném loạn a!


Đường Dịch nhận lấy giải dược, vừa bôi vừa tức giận nói.


Ngài đã sợ đến hạ độc, vẫn muốn ra ngoài sao?



Ai sợ, đây là cẩn thận, cẩn thận!



Nhưng chỉ dựa vào tấm thuẫn và cây tiểu đao này, cũng không đủ.
Đường Dịch cầm đao trong tay, thử độ sắc bén, phát hiện chỉ là bình thường mà thôi.


Này, ngươi đừng cầm loạn cây đao.



Vì sao?



Bởi vì….


Một tiếng ầm vang, nổ tung trên người Đường Dịch.


...... Sẽ nổ.


Tiếng vang và sóng nhiệt qua đi, Đường Dịch bị nổ thành Côn Lôn nô nhìn ta, khịt mũi, mím môi nói.


...... Đây là?


Ta bất đắc dĩ nói:
Cẩn thận chút.


Đây là đao biết nổ, chỉ cần cầm cán đao trong tay một lát sẽ nổ tung. Là đồ hỏng mà năm đó lão Huyết chế ra.

Haiz, chính ngươi muốn cầm! Không liên quan đến ta a.

Ta vừa rũ sạch trách nhiệm, vừa gọi người đưa Đường Dịch đi gặp đại phu.

Một đường cẩn thận và chú ý, rốt cuộc ta đến cửa học cung. Gặp được Tô Hiểu đang học thuộc lòng ngoài cửa, ngẩng đầu hỏi ta.


Chào Minh đại ca, sao hôm nay Đường Dịch không tới học cung?



Bởi vì cẩn thận.


Trước khi nghiệm chứng ra, đây có phải Tô Hiểu hay không, ta không thể cam đoan an toàn của mình, cho nên ta bước nhanh qua.

Đi tới vườn hoa, ta bước ra một bước.

Đột nhiên ngừng lại.

Lui về sau một bước.

Ta suy nghĩ.


Chờ đã, ngộ nhỡ có cạm bẫy thì sao?


Không được, phong hiểm quá cao không đáng. Ta quay đầu trở về, đi đường có nhiều người.

Ta vừa đi không bao lâu, trong vườn hoa xuất hiện bốn năm học sinh rỉ tai nhau.


Tiểu tử này sao vậy? Biết trước sao?



Quá tà môn, làm sao hắn biết nơi này bố trí cạm bẫy?


Mấy người vây quanh cạm bẫy, vò đầu, đều không rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Mấy người này bố trí cạm bẫy ở đây, là có lý do.

Ba ngày trước


Muốn đối phó Minh Phi Chân, chỉ có thể đối đầu, không thể dùng trí.


Tống Ly nói như vậy.

Tống Âu thì không hiểu ra sao.


Nếu dùng trí, đấu trí đấu dũng với hắn. Nghĩ xem, bên cạnh hắn có bao nhiêu tài nguyên để dùng? Lục Phiến môn, Đại La sơn. Như đại huynh nói, trên giang hồ cũng có không ít năng nhân dị sĩ nghe hắn phân công, hoàng thượng cũng khá sủng tín hắn.

Coi như Tống gia chúng ta, có khi lực lượng ở kinh thành còn không nhiều bằng một mình hắn.



Nhị đệ, nói vậy cũng quá đề cao tiểu tử này.



Trăm trận trăm thắng mới là thủ thắng chi đạo, huống chi đại huynh cũng quá khinh thường hắn.


Tống Ly từ tốn nói:
Minh Phi Chân này mưu lược có thừa, vũ lực không đủ. Chúng ta công yếu hạng của hắn, tập trung lực lượng, đơn giản thô bạo, dùng vũ lực áp đảo hắn.



Vậy nhị đệ định...... Phái người sao..... Như vậy không tốt đâu.


Tống Ly bật cười nói:
Sao có thể? Dù sao cũng là đích truyền của Đại La sơn, không đến mức quyết tuyệt như vậy. Nhưng trút giận cho đại huynh, giáo huấn hắn vẫn được. Ta hành tẩu trong học cung, có quân cờ thích hợp để dùng, đại huynh nhìn là được.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lát, đã là trí tuệ vững vàng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương.