Chương 72. Nhân vật anh hùng nhị đương gia (tam)


Xuyên đường qua ốc, Thất gia đã rất cẩn thận né tránh hạ nhân đi qua.

Nhưng trên đường đi, hạ nhân nối liền không dứt, thậm chí người đeo đao điều tra cũng đột nhiên tăng nhiều, không biết đang cảnh giới cái gì.

Đi thêm hồi lâu, lúc này đừng nói là Thất gia từng cư trú trong vương phủ, ngay cả Quản Ninh cũng thấy không ổn.

Trên đường đi, bọn hắn chân không dừng bước. Có lúc, thậm chí còn dùng khinh công để tránh tai mắt người. Với cước trình của hai người, vậy mà đi gần nửa canh giờ vẫn không đến cuối điền trang. Bởi vì độ rộng của chỗ này, người bình thường thậm chí người trong quan phủ không thể so sánh. Trên đường phòng ốc san sát nối tiếp nhau, gian phòng bỏ trống ít càng thêm ít. Điều này nói rõ, nơi đây không chỉ đủ cho mấy ngàn người đồng thời cư trú, thậm chí đã có mấy ngàn người trường kỳ cư trú.


Khẳng định trong này còn chứa rất nhiều bí mật. Nếu như vọng động, sợ rằng được không đủ bù mất. Vì sao bọn hắn cần tòa nhà lớn như vậy? Bởi vì nhân số của bọn hắn trên ngàn người.


Thất gia thấp giọng nói.


Quy mô, bố trí hạ nhân của tòa nhà này, căn bản công hầu cự phú mới xứng được hưởng. Nơi này không phải rừng sâu núi thẳm, dám xây một điền trang lớn như thế ở đây, tất nhiên thuộc về đại nhân vật nào đó của triều đình.



Nhưng ngươi vừa nói những nữ nhân kia là cung nữ, chỉ hoàng gia mới có.



Đúng, nhưng còn một ngoại lệ. Chính là hoàng thượng ban thưởng.


Tại Bắc Chiến thiên vương phủ, Thất gia đảm đương phụ tá kiêm bảo tiêu của tiểu vương gia. Suốt ngày theo ra theo vào bên cạnh tiểu vương gia, tiếp xúc không phú thì quý. Với chuyện trong triều đình, không thể nói thuộc như lòng bàn tay, nhưng cũng mưa dầm thấm đất, cũng nhớ không ít. Bởi vậy hiểu biết của nàng với lễ chế hoàng tộc, hơn người ngoài một chút, nhưng cũng không coi là chuyên gia. Không thể lập tức đoán được những cung nữ kia học tư nghi ở đâu. Hơn nữa, lúc này mới nghĩ đến còn có khả năng hoàng thượng ban cho.

Trên thực tế trong hoàng cung và trong vương phủ, hoặc là cung nữ hoàng thượng ban thưởng; căn cứ phẩm cấp của chủ tử, lễ nghi đều có khác biệt hoặc nhiều hoặc ít. Tỷ như thị nữ hoàng tộc, lúc hành tẩu không được nhìn thẳng; lúc cất bước, khoảng thời gian giữa mỗi bước đều phải chú ý. Mà thị nữ vừa thấy thì giống trong vương phủ hơn, nàng mới có thể nghĩ tới. Nhưng nàng không phải chuyên gia, vừa nhìn thì phạm vi khoanh vùng khá lớn.

Thất gia muốn nói lại thôi:
Tuy nhà hoàng thượng có, nhà vương gia cũng có, nhà công huân cũng chưa chắc không có. Nhưng điền trang với quy mô này, nếu không có công lao ngập trời, chính là đặc quyền huân tước mấy đời nối tiếp nhau...... Như Bạch vương thất quan.


Bên này, Quản Ninh thất quan xuất thân sờ mũi.


Có nhiều Bạch vương thất quan thích làm bừa làm càn như vậy, cũng có thể là vương công phú quý nào đó nhàn rỗi không có chuyện gì, cấu kết võ lâm bại hoại.


Vừa nói xong đã bị gõ đầu, ngẩng đầu trông thấy Thất gia cũng đang sờ mũi.


...... Ngươi mới là võ lâm bại hoại.


Dường như Quản Ninh rõ ràng gì đó, dường như Thất gia cũng rõ ràng gì đó.

Chính là người đồng tâm này, tâm đồng lý này. Hai người đều muốn tìm ra chứng cứ biện bạch cho sư phụ hoặc bằng hữu của mình, kỳ thực nguyên nhân chính vẫn là chột dạ.

Một người thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử Mục Dã giấu ta, giao dịch với Yêu Nguyên?

Rõ ràng hắn vừa bảo ta đi thương thảo...... Nhưng gần đây hắn lén lén lút lút, cũng không phải không thể.

Một người thầm nghĩ, bình thường sư phụ của ta không đáng tin cậy, bây giờ ngay cả tà ma ngoại đạo cũng cấu kết? Thảo nào quen biết Diệp cô nương kia a.

Càng nghĩ càng thấy lo lắng, ngộ nhỡ tra ra người mình thì phải làm sao?

Hai người tương đối cạn lời, trầm mặc một hồi, đột nhiên đối mắt.



Không bằng đừng vội giết người phóng hỏa, tìm chứng cứ xem sao?





Phía bên này, Hải Dạ Xoa và Kim quản gia trở về sảnh đường.

Trong sảnh chỉ có một nam tử không rõ niên kỷ nằm trên mặt đất. Sảnh đường vẫn là đen kịt, giống lúc ba người vừa đàm tiếu như đúc.

Kim quản gia phát hiện Hạn Bạt Hạn Bạt ngồi trên mặt đất, phụ họa cười nói:
Thì ra ngài vẫn......


Phụt một tiếng, đầu người đã bay lên nóc nhà.

Hạn Bạt vẫn nằm trên mặt đất, thậm chí hơi nhàm chán ngáp một tiếng. Gạt một chút nước từ khóe mắt, nhẹ nhàng lên tiếng chào như mới nhìn thấy Hải Dạ Xoa.


Ơ, tuần tra về rồi?


Lúc này, cái đầu đụng vào nóc nhà mới rơi trên mặt đất, máu từ trong cổ mới chảy ra như vỡ đê.


Kỳ thực có gì để tuần đây? Chờ bọn hắn vào, ngộ nhỡ là cao thủ, còn có thể đánh một trận. Ngộ nhỡ không mạnh, giết là xong.
Hắn nói đến đây, trước người đã là một bãi máu từ từ đỏ thẫm, trông quỷ dị mười hai phần.

Hải Dạ Xoa tuy bất ngờ, nhưng mắt cũng không nháy. Trong ánh mắt không có bao nhiêu chấn động tình cảm, nhiều nhất chỉ là hơi phiền.


Ngươi giết hắn cũng không có tác dụng. Người này tuy làm việc khoa trương, nhưng nhát như chuột, tham tài háo sắc. Quản lý điền trang này cũng đủ.

Ngươi giết hắn, bên kia sẽ phái người có thủ đoạn nghiêm khắc hơn tới. Ngộ nhỡ gặp phải một người không dễ chung sống, chẳng phải tìm thêm phiền toái?


Hạn Bạt có vẻ không hiểu.


Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta không còn lý do ở lại chỗ này. Hơn nữa, cho dù ai tới, giết không phải xong sao?


Hải Dạ Xoa biết mạch suy nghĩ của Hạn Bạt khác với người thường, không thể đàm luận thêm, vốn định ngồi xuống, lại nghe thấy hắn nói.


Có người.


Hải Dạ Xoa ngừng lại, không ngồi xuống, hỏi:
Ai?



Ngay tại đó.


Trong thính đường không thắp đèn, đây là thói quen của Yêu Nguyên. Đồng thời cũng bày tỏ năng lực nhìn đêm của người trong Yêu Nguyên.

Nhưng Hải Dạ Xoa nhìn phía trước, lại chỉ thấy một màu đen kịt, ngoài ra không nhìn thấy gì cả.

Lấy công lực và thị lực của lão nhân, thấy vật trong đêm là rất bình thường. Nhưng bóng tối kia lại như hấp thu tất cả hào quang, ngay cả ánh mắt cũng thế. Còn bất tường hơn sự yêu dị mà lão nhân quen nhìn.

Đây...... Chẳng lẽ......


Chẳng lẽ Lam Thiết quân đến?


Hạn Bạt hưng phấn cười ầm lên.


Lam Thiết, ta sớm đã nói lão Hải vừa nhìn là đoán được. Ngươi đoán sai, không bằng chúng ta đánh một trận đi?


Người trong bóng tối không nói, thậm chí không phát ra một tiếng vang.

Nhưng ngươi biết hắn ở đó, còn là cảm giác tồn tại như phô thiên cái địa.

Hải Dạ Xoa cũng đồng thời cười nhẹ, hắn vốn cười lạnh lẽo cứng rắn, lúc này lại có thái độ hào hùng.


Thì ra ngươi đến, ha ha ha ha, lo gì không thành đại sự.



Ngươi phản ứng cũng chậm. Lam Thiết đã tới hồi lâu, nhưng ngươi không đến cũng tốt. Nói không chừng, chúng ta có thể đánh nhau một trận.


Nam tử ngồi trong bóng tối, được xưng là Lam Thiết trước sau không nói gì. Duy trì trầm mặc bí ẩn.

Khiến người ta không biết vì sao hắn tới, thậm chí vì sao tồn tại ở nhân gian.

Hải Dạ Xoa lại kích động ôm quyền, cười nói.


Quả là thịnh hội, cảm thấy vinh hạnh. Có thể liên thủ với thứ nhất Sát Liên, há không làm người kích động. Yêu Nguyên Hải Dạ Xoa, giá sương mời!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương.