Chương 4: Sơ lâm Tiếu Ngạo, Giáo chủ mắc bệnh xã hội 2


Diệp Hy cảm thấy đen mặt, câm nín. Tiểu nhị thấy vậy cũng không nói thêm gì chỉ đưa ra một ánh mắt

Anh biết chú rồi, đã nghiện lại còn ngại



Đúng lúc này, trên sân khấu xuất hiện một vị mỹ nữ, môi hồng răng trắng khuôn mặt trứng chim, vui vẻ nhiệt tình chào hàng.

Tiện thiếp xin hỏi các vị anh hùng tại đây, trong giang hồ ai là người có võ công cao cường nhất.

Đông Phương Bất Bại. Trăm miệng một lời

Đúng vậy. Các vị anh hùng nói rất đúng. Trong giang hồ người mạnh nhất là Đông Phương Bất Bại, nhưng tại đây Tự Thuỷ Niên Hoa cũng có một vị hoa khôi cũng có cái tên Đông Phương Bất Bại, phía dưới xin mọi người yên lặng (sắp xếp thành hàng, chim to ở trên chim bé lùi về sau.kkk) để vị Đông Phương Bất Bại kính dâng các vị anh hùng một bộ vũ khúc.

Nghe được như vậy phía dưới sân khấu như chim vỡ tổ không khí náo nhiệt hẳn ra.

phòng khách phía trên đột nhiên xuất hiện vô số hoa hồng tung bay, theo ngay sau đó là năm hàng tơ lụa màu hồng lướt xuống xen kẽ tại sân khấu phía trên.

lúc này một người mặc y phục cổ trang màu đỏ rực, đầu đội phượng quan tuyệt sắc khuynh thành mỹ nhân từ trên trời giáng xuống. Thân hình mềm mại, yểu điệu, thướt tha. Nở một nụ cười vũ mị, chân đạp lụa hồng không ngừng trên không chung bay múa.

Cái kia tuyệt mỹ dáng người, nụ cười điên đảo chúng sinh, các bước nhảy thì trang nhã ngập tràn một loại bất lực muốn được trở che, làm cho phía dưới tất cả ngây ngốc, thẫn thờ. Không thể nghi ngờ rằng Đông Phương Bất Bại là một mỹ nhân bại hoại.

Lúc này ngồi trên bàn rượu Diệp Hy để ý tới ngoài cửa có hai vị nam tử trẻ tuổi, đang loay hoay đứng ngoài vì không có tiền nộp lệ phí BOT.

Người này chính là chủng tử của chúng ta Lệnh Hồ Xung, bên cạnh là Lục Hầu Nhi.

Thấy vậy Diệp Hy đạo, hành tẩu giang hồ bốn biển là nhà, hào kiệt hơn nhau ở chén rượu nếu hai vị không chê xin mời cùng tại hạ làm vài ly. Tiểu nhị để nhị vị huynh đài này tiến vào phí tổn ta lo.

Có đại gia free còn không mau vào. Đúng là vận cứt chó, mình thì cấm đứa nào nó mời. Tiểu nhị đạo.

Lúc này Diệp Hy để ý kỹ Lệnh Hồ Xung chỉ thấy người này tu rằng tướng mạo không thể so với mình nhưng cũng coi như là suất, trên mặt mang theo một vẻ lãng tử bất cần có thêm một cỗ hạo nhiên chính khí. Cám ơn huynh đài để ý hai huynh đên chúng ta. Lệnh Hồ Xung lên tiếng.

Nhị vị không cần khách khí gặp nhau thì là có duyên. Tiểu nhị mang ba bình nữ nhi hồng hai mươi năm. Lời nói của Diệp Hy làm cho Lục Hầu Nhi lẫn Lệnh Hồ Xung đều tặc lưỡi. Thật là bại gia đi mà mỗi tháng trên núi Hoa Sơn sư phụ cho có ba đồng tiền ăn sáng, để uống được bữa rượu này không biết mình phải nhịn ăn sáng mấy năm.

Oa đại sư ca cô nương này thật đẹp. Lục Hầu Nhi hưng phấn nói.

Lệnh Hồ Xung tay bưng một vò rượu nhấm nháp gật gù ra vẻ đồng ý lời nói của Lục Hầu Nhi.

Tại hạ Lệnh Hồ Xung, vị này là sư đệ của ta Lục Hầu Nhi không biết huynh đào tôn tính đại danh.

Hoá ra hai vị chính là cao đồ Hoa Sơn phái, tại hạ Diệp Hy nghe danh Lệnh Hồ Thiếu hiệp, Lục Hầu thiếu hiệp, tuổi trẻ tuấn kiệt. Danh sư Quân Tử Kiếm Nhạc trưởng môn càng là trong lòng tại hạ kính ngưỡng muốn bái phỏng phong thái thật lâu. Thực sự là hạnh ngộ hạnh ngộ.

Lệnh Hồ Xung, Lục Hầu Nhi nghe vậy trong lòng hết sức vui mừng. Trong giang hồ ai mà chả muốn có một danh nửa tiếng, lên hào cảm đối với Diệp Hy tăng nhiều. Công tử quá khen, công rử đã có lòng mời công tử ngày khác đăng lâm Hoa Sơn để chúng ta tận tình gia chủ.

Haha, Lâm huynh khách sáo.

Không biết lúc nào. Đông Phương Bất Bại đã tới bên cạnh Diệp Hy. Vị công tử này, lẽ nào ta không dễ nhìn, vì sao trong đại sảnh chỉ có mình công tử không nhìn ta đây. Lời nói ra có thể thấy trình độ IQ cũng như sức quan sát của Đông Phương Bất Bại là kinh khủng đến nhường nào.

Đâu có, đâu có. Đông Phương cô nương đẹp như thiên tiên, cực phẩm tuyệt mỹ của nhân gian, trên hết còn có một loại bá khí bức người, tại hạ sao có thể không để ý được, ngược lại tại hạ trước nay đối với mỹ nhân định lực không được tốt mong cô nương bỏ qua.

Haha. Đã như vậy, Đông Phương xin mời công tử theo ta vào trong phòng uống một chén không biết ý công tử thế nào. Lời nói mang theo mị hoặc khiến Diệp Hy chân như nhũn ra.

Cả đại sảnh oà lên, có người ghen ghét, có người tiếc hận, nhiều hơn là thở dài tiếc nuối, viu vật nhân gian cuối cùng chọn chủ. Mấy người đành phải tìm tiểu nhị mua vài bộ nội y cho dù rất ít người tin tưởng đó là nội y của Đông Phương Bất Bại (mua nội y làm j thì chỉ có các thanh niên trên 16+ mới hiểu nhé)

Diệp Hy ngẩn ngơ, phát triển rất giống kịch bản nha. Cuối cùng tất cả đều bị làm thịt, hơn nữa còn mất cả xác.

Nhân sinh như mộng, người tự biết người, mình không bằng người, không nên cố. Tại hạ cảm tạ thịnh tình của Đông Phương cô nương có điều nữ vương cao ngạo há phàm nhân có thể hiểu.

Đông Phương Bất Bại nghe Diệp Hy nói như vậy hai mắt toả sáng. Lòng ta ai biết, chí ta ai hiểu. Nhưng nghe đến câu sau trong mắt mờ mịt sát ý.

Tại hạ cũng có thói xấu ích kỷ. Đã là của mình, thà chết không giao cho người.
Đông phương cô nương như sen trong đầm há không có nhiễm bùn. Thứ tại hạ bất lực. Gọng nói mang theo miệt thị rõ ràng.

Trong đại sảnh có người cười nhạo, có người bội phục. Còn Đông Phương Bất Bại sau khi thu liễm sát ý, trong lòng nhiều hơn là tò mò, có chút hận ý, có chút hờn giận. Trong lòng đang loạn mà không hay.

Uống rượu tán gẫu được một lúc. Lệnh Hồ Xung, Lục Hầu Nhi cáo từ ra về, lúc về còn tịnh tình mời Diệp Hy lên Hoa Sơn. Diệp Hy biết lúc này cao trào bắt đầu mở màn lên cũng tính tiền theo ra.

Đi tới một đoạn ngõ nhỏ, bỗng thấy một bóng người đúng là Đông Phương Bất Bại, theo sau có hai người khác đó chính là Hầu Nhân Anh, Hầu Nhân Hùng của phái Thanh Thành.

Đại sư huynh, lần này kiếm bộn rồi, cô nương kia đẹp quá. Nếu có thể vui vầy một lần thì chết cũng không đáng tiếc. Hầu Nhân Hùng lên tiếng.

Đúng là không có tiền đồ, viu vật gì sớm muộn chả có chỉ cần kế hoạch của sư phụ thành công còn sợ thiếu mỹ nhân, lần này cũng như mọi khi. Ta trước ngươi sau. Nếu muốn cùng nhau. Ta trên ngươi dưới. Hầu Nhân Anh dăn dạy sư đệ của mình.

Nghe hai người nói chuyện. Đông Phương Bất Bại mắt ứa ra lửa sát khí chập trùng, trên tay xuất hiện hai cây kim thêu sẵn sàng tiễn hai người lên đường. Nhưng khi thấy Diệp Hy tiến đến trong mắt sát khí tiêu tan chỉ còn sợ hãi cầu an ủi.

Tại hạ Diệp Hy gặp qua hai vị thiếu hiệp. Nghe danh Thanh Thành tứ thú hôm nay mới có dịp yết kiến thật là hạnh ngộ.

Ngươi muốn chết, Hầu Nhân Anh, Hầu Nhân Hùng rút kiếm sẵn sàng chiến.

Ấy ấy hai vị bình tĩnh nghe ta giải thích. Trên trời có 108 vị tinh tú mà tinh tú lại là thú thành tinh. Cho lên ta gọi nhị vị là thú cũng là có tiên cơ. Với lại hôm nay ta coi thiên tượng thấy. Thú tinh ảm đạm âm tinh rực rỡ, nhất định sắp có thú kiệt vẫn lạc, muốn đến đây báo cho nhị vị, nhưng xem ra lòng tốt không được báo đáp. Thôi nhị vị tự nhiên ta xin cáo từ. Diệp Hy bắt đầu hốt du hai con thú.

Hầu Nhân Anh, Hầu Nhân Hùng cuống lên. Liên quan tới tính mạng đâu thể đùa được, người cổ đại xưa tin thần nhận quỷ, cho dù khả nghi nhưng vẫn muốn nghe Diệp Hy đạo một phen.

Vị huynh đài này xin thứ lỗi cho chúng ta mạo phạm xin huynh chỉ rõ chúng ta. Hầu Nhân Anh lên tiếng.

Là thế này Hai vị đây ứng với thiên Hùng, thiên Lang tinh, vị cô nương này mệnh cách lại ứng với âm tinh. Nay thú tinh phai mờ âm tinh rực rỡ. Dứt khoát hoạ từ vị cô nương này mà ra. Ta còn nghe nói Tự Thuỷ Niên Hoa đang có dịch sùi mào gà, nhị vị hiểu chưa.

Đông Phương Bất Bại nghe vậy hai mắt ứa lửa, rưng rưng muốn khóc. Tiểu tặc khinh người quá đáng ta quyết lấy tánh mạng của ngươi.

Ý vị huynh đệ đây là cô nương này xuất thân tại Tự Thuỷ Niên Hoa. Hầu Nhân Anh hỏi.

Chính là như vậy.

Cảm tạ huynh đệ chỉ điểm, lần sau có dịp tới phái Thanh Thành chúng ta sẽ nồng hậu tiếp đãi. Chúng ta đi. Hầu Nhân Anh kéo theo sư đệ của mình, trong khi vị sư đệ này mồm vẫn chảy dớt như chó tây.

Thấy nhị thú đã đi. Diệp Hy tới bên cạnh Đông Phương Bất Bại nói. Xin lỗi Đông Phương cô nương tại hạ nói có điều gì sơ suất xin Đông Phương cô nương lượng thứ.

Đang lửa giận chùng thiên, Đông Phương Bất Bại ngỡ ngàng không biết làm sao. Tiểu tặc này cường thế bá đạo, mỹ nhân mời còn từ chối kinh thường mà bây giờ lại cúi đầu xin lỗi. Phải biết cổ đại nam tôn nữ ti, nàng dù là giáo chủ cũng phải giả gái thành trai. Nay còn vào vai nữ tử phong trần. Đang muốn nói gì thì Diệp Hy lại lên tiếng.

Hai vị chờ lâu như vậy còn không ra sao. Hai người này chính là Lệnh Hồ Xung cùng Lục Hầu Nhi. Theo kịch bản lúc này Lệnh Hồ Xung nhảy ra đối đầu Thanh Thành nhị thú thắng được mỹ nhân tâm, nhưng với sự xuất hiện của Diệp Hy đành phải xin lỗi Lệnh Hồ thiếu hiệp vậy.

Hoá ra là Lệnh Hồ thiếu hiệp, Lục Hầu Thiếu hiệp tại hạ xin tạ lỗi.

Diệp huynh có lỗi gì đâu. Lệnh Hồ Xung cùng Lục Hầu Nhi ngơ ngác.

Nhị vị Hoa Sơn phái cùng Thanh Thành phái kết minh, cùng tiến lùi. Nay nhị thú Thanh Thành cùng hai vị xuất hiện tại đây chắc là có mục đích chung, tại hạ ngược lại phá chuyện tốt của các vị cảm thấy hổ thẹn, nhưng tại hạ thấy vị cô nương này anh khí đường đường, chắc không phải người dễ dãi mong nhị vị bỏ qua.

Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại nhìn hai người với ánh mắt căm ghét còn. Lệnh Hồ Xung không biết lên trả lời thế nào. Hai bên kết minh là truyện cả giang hồ cùng biết, còn huynh đệ hai người tại sao lại xuất hiện ở đây, chả nhẽ tới phá hư truyện tốt của đồng minh. Đến đây coi như Đông Phương Bất Bại cùng Lệnh Hồ Xung chắc chắn không thể thành bằng hữu, chứ đừng nói có tình cảm nam nữ.

Chúc mừng ca ca phá bỏ cơ duyên Đông Phương của lệnh Hồ Xung ban thưởng võ công Thiên Thù Vạn Độc thủ tiến độ nhiệm vụ đạt 50% xin ca ca cố gắng. Hệ thống vang lên trong đầu Diệp Hy.
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Đồ Bá Đạo.