Chương 1784: Nơi thị phi


Sao có thể là ông ta chứ?



Anh bảo Tăng Khả so sánh đường nét của ông ta, thực ra...

dù không so sánh cũng đã gần giống r8ồi.
Triệu Ngọc nói:
Thích Khôn là con lại, cao 1 mét 88.

Nhưng mà...
Bắt thế nào?
Đinh Lam chỉ ra ngoài cửa sổ:
Bây giờ chúng ta còn lo chưa xong! Sau khi ra khỏi khách sạn, thậm chí còn không thể bảo đảm chúng ta có thể đến sân bay an toàn! Anh rể, thời cơ chưa đúng, chắc hẳn trong lòng anh cũng hiểu rõ!
Đinh Lam khuyên nhủ:
Chờ sau khi chúng ta quay về, nghĩ cách khác tìm ra tài liệu về năm kẻ tình nghi, xác định kẻ địch của mình trước, sau đó nghĩ cách phá án cũng không muộn!

Chúng ta đều là đặc công chuyên nghiệp nên phải nắm rõ tình hình, đánh giá được nguy hiểm, nếu chống đối với một kẻ địch giấu mặt như vậy, e là không ổn!

Ừm...
Chúng tôi có thể âm thầm tiếp cận những cảnh sát điều tra vụ án Kuman Thong giết người năm đó, dò la năm kẻ tình nghi từ miệng của bọn họ!


Không!
Đinh Lam lập tức ngắt lời họ rồi nghiêm túc nói:
Các anh không cần làm gì hết, thu xếp công việc xong thì mau chóng tự rời khỏi, đừng dò la tin tức gì nữa! Hãy nhớ đây là mệnh lệnh, tất cả đều đặt an toàn lên trên hết!

Ừm...
Rõ!
Ba đặc công đồng ý một cách không cam lòng.

Chúng ta đi thôi!
Đinh Lam xách hành lý rồi nói:
Hãy nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này!

Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc tạm biệt Juliet và mọi người, sau đó hắn và Đinh Lam bắt taxi địa phương ra sân bay.
Lúc chia tay, hắn có thể nhận thấy Juliet vẫn muốn giữ Triệu Ngọc ở lại.
Năm 2010, do đuổi bắt tội phạm nên chân ông ta đã trúng đạn, khiến châ3n bị tật, đi đứng khập khiễng.
Điều này hoàn toàn trùng khớp với kẻ tình nghi trong vụ án giết Mia! Ngoài ra...
Triệu Ngọc nói t9iếp:
Tăng Khả điều tra được thông tin nhập cảnh của ông ta, ông ta đến Hương Giang trước Mia một ngày, đến ngày Mia bị sát hại thì ông t6a lại lên máy bay rời đi!

Rời đi?
Đinh Lam vội hỏi:
Đi đâu vậy?
.

Ừm...
Phù...
Triệu Ngọc thở dài, hắn cũng ngồi trên giường trầm tư.
Bây giờ đã tìm thấy hung thủ sát hại Mia, nhưng kẻ này lại đến Mahazaya, vậy thì...
Anh hiểu.
Triệu Ngọc thở dài nặng nề, sao hắn có thể không hiểu đạo lý mà Đinh Lam nói chứ? Hắn biết rõ nếu tiếp tục điều tra thì sẽ gặp phải những nguy hiểm khó mà kiểm soát được, nếu vẫn tiếp tục cố chấp tức là vô trách nhiệm với mình và đồng nghiệp! Tuy trên người Triệu Ngọc có đạo cụ ngầu lòi, nhưng nếu đối mặt với kẻ địch mạnh mà mình không biết, thì tuyệt đối không được làm bậy.

Được rồi!
Triệu Ngọc nói:
Anh sẽ bảo Tăng Khả tiếp tục định vị vị trí của Thích Khôn, nếu không định vị được thì chúng ta sẽ ra sân bay!

Không, có định vị được thì cũng không được!
Đinh Lam nghiêm túc nói:
Thích Khôn xuất thân là cảnh sát hình sự, ông ta biết cách che giấu tung tích, nếu định vị được vị trí thì cũng chỉ có thể là một cái bẫy!

Anh rể, vẫn là câu nói đó!
Đinh Lam lắc đầu:
Phàm là những nơi không phải Mahazaya, cho dù là cạm bẫy, chúng ta vẫn dám xông vào! Nhưng nơi này thực sự không được, chúng ta không kiểm soát được tất cả mọi thứ!


Haizz!
Triệu Ngọc tức giận khua nắm đấm rồi lẩm bẩm than thở:
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị ép khuất phục, rõ ràng tất cả manh mối, kẻ tình nghi đều ở ngay trước mắt nhưng lại không thể điều tra! Thật bực mình!

Vé máy bay..
Triệu Ngọc bất lực nói:
Vé má5y bay đến Mahazaya!


Không phải chứ?
Đinh Lam ngồi phịch xuống giường, trợn mắt nói:
Nói như vậy, hiện giờ tên Thích Khôn này đang ở Mahazaya? Chúng...
Chúng ta...

Sau khi gặp mặt, Đinh Lam nói sơ tình hình với họ rồi giao súng lục của mình và Triệu Ngọc cho họ xử lý.
Dù sao họ không thể đem súng lên máy bay nên vẫn cần ba đồng nghiệp thu xếp thoả đáng.

Trưởng quan.
Một trong ba đặc công có thân hình gầy gò nói với Đinh Lam:
Nếu cần chúng tôi có thể ở lại vài ngày để tiếp tục điều tra!

Đúng vậy.
Một đặc công khác cũng đồng ý nói:
Mahazaya không lớn, tìm Thích Khôn chắc cũng không khó! Hơn nữa...
có thể bắt ông ta không? Có thể tìm được ông ta không? Triệu Ngọc nhìn đại quẻ
Khôn Càn
trong đầu, trong lòng không khỏi hỗn độn.
Vụ án đã điều tra tới bước này rồi, tiếp theo mình nên làm thế nào đây? Đã đặt vé máy bay xong rồi, lên máy bay rời đi hay là đi bắt Thích Khôn, hay là...
tiếp tục điều tra vụ án Kuman Thong giết người!?
Anh rể, anh nghe em nói.
Đinh Lam linh cảm được điều chẳng lành, vội kéo lấy cánh tay của Triệu Ngọc:
Dù cho Thích Khôn là hung thủ sát hại Mia, cũng không thể chứng minh ông ta chính là chủ mưu phía sau! Ông ta đã tới Mahazaya, em cảm giác rất có thể kẻ này đã bị diệt khẩu giống Marge rồi!?

Nhưng mà.
Triệu Ngọc nói:
Tuy ông ta không phải chủ mưu phía sau, nhưng chắc chắn ông ta sẽ biết nội tình! Nếu bắt được ông ta, có lẽ sẽ có thể biết được toàn bộ sự việc!

Nhưng Juliet cũng biết rất rõ tình hình mà bọn họ sắp phải đối mặt nghiêm trọng thể nào, nên cuối cùng cô ta vẫn không mở lời khuyên can mà chỉ chúc Triệu Ngọc thượng lộ bình an.
Khách sạn cũng khá gần với sân bay, nửa tiếng sau Triệu Ngọc và Đinh Lam đã thuận lợi tới sân bay.
Ba đặc công của phòng Đặc Cần đã nhận được thông báo, chờ đợi họ ở sân bay.

Được rồi.
Đinh Lam khoác cánh tay Triệu Ngọc rồi nói với các đặc công:
Chúng ta vào thôi! Đi nào!
Sau khi chia tay với ba đặc công, Triệu Ngọc và Đinh Lam đi thẳng vào sân bay, chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh để xuất cảnh.
Do vấn đề về tình thể chính trị, nên sân bay ở Mahazaya cực kỳ vắng vẻ, ngoài các nhân viên an ninh kiểm tra nghiêm ngặt ra thì chẳng có bao nhiêu hành khách.
Bởi vậy, Triệu Ngọc và Đinh Lam thoáng chốc đã đi vào khu xuất nhập cảnh, bắt đầu làm thủ tục xuất cảnh.
Trong lúc xếp hàng, trong lòng Triệu Ngọc vẫn bồn chồn không biết sau khi lên máy bay, quẻ lớn Khôn Càn của mình có phải sẽ lập tức kết thúc không? Tất cả điểm tích lũy và đạo cụ mình đặt cược cũng tan thành mây khói? Cũng có thể nguy hiểm lớn mà mình sắp gặp phải là ở trên máy bay? Vốn dĩ mình không thể tránh được? Kết quả, ngay lúc trong lòng hắn đang bồn chồn, thì có hai nhân viên an ninh ở sân bay bỗng đi đến trước mặt hắn và Đinh Lam.


Các anh.
Bọn họ vung côn gậy trong tay, xông tới chỗ Triệu Ngọc và Đinh Lam một cách không hề lịch sự:
Hai người các anh đi theo chúng tôi!
Thịch...

Trong lòng Triệu Ngọc hồi hộp, lập tức nhận thấy có gì đó chẳng lành.


Tại sao?
Đinh Lam dùng tiếng Anh hỏi ngược lại:
Tại sao chúng tôi phải đi cùng các anh?

Bớt nói nhảm!
Hai nhân viên an ninh mắng bằng giọng địa phương, rồi vênh mặt hất hàm sai khiến về phía xa:
Đi với tôi, chúng tôi nghi ngờ các anh mang theo hàng cấm!

Gì hả?
Triệu Ngọc và Đinh Lam nhìn nhau, hai người đều có cảm giác không ổn.

Triệu Ngọc giương mắt nhìn, trong đại sảnh còn vài nhân viên an ninh nữa đang nhìn mình chằm chằm, trong đó còn có người đang ôm súng trường trong ngực.


Được, được...
Triệu Ngọc biết không nên phản kháng vào lúc này, hắn và Đinh Lam đành phải theo hai nhân viên an ninh rời khỏi khu vực xuất nhập cảnh, bước vào văn phòng làm việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.