Chương 1791: Khách không mời mà đến


Tút tút...

Song Triệu Ngọc không nghe lời khuyên mà cố chấp gọi điện cho Juliet, nhưng điện thoại vẫn không kết nối đượ8c.
Khi xe chạy ra đại lộ, không lâu sau đã đến trạm kiểm soát.
Có điều binh sĩ ở trạm kiểm soát đều biết chiếc xe Cục trưởng Cục An ninh hay ngồi nên tất nhiên không có ai ngăn cản.

Không!
Triệu Ngọc cực kỳ kiên định:
Thế thì anh càng muốn trò chuyện với tên làm việc tại Bộ Ngoại giao đó! Anh phải biết tình hình cụ thể, anh không tin Juliet cứ như vậy mà...

Anh rể
Đinh Lam vội vàng khuyên nhủ:
Anh tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính! Hiển nhiên cái chết của Juliet và cấp dưới đã bị kẻ khác tính kế ngay từ đầu, có lẽ chính là Đan Long làm!

Quyền thế của kẻ này có thể khuynh đảo quốc gia, chúng ta không chọc vào được đâu!

Không.
Triệu Ngọc cắn răng nói:
Không ai anh không chọc nổi! Em vợ, nghe anh đi, giờ chúng ta sẽ đi tìm tên làm việc trong Bộ Ngoại giao đó để trò chuyện!
Nói xong, Triệu Ngọc vỗ Abadger mà ra lệnh:
Thế này đi, ông gọi cho tên đó trước xem ông ta đang ở đâu?
Hắn trả điện thoại cho Abadger, đồng thời cảnh cáo bằng tiếng địa phương:
Ông phải cẩn thận một chút, tôi có thể hiểu từng câu ông nói, ông mà dám giở trò bịp bợm thì chết chắc!

Dạ, dạ dạ...
Abadger run rẩy gọi điện thoại.
Không lâu sau điện thoại đã được nối máy:
Alo? Marian à? Tôi là Abadger đây, ông đang ở đâu thế?

Um...
Cuối cùng, quả thực Đinh Lam không nhịn được, cô đành phải cướp điện thoại của Triệu Ngọc rồi cúp.
Triệu Ng3ọc tức giận siết chặt nắm đấm, hắn chộp cổ áo của Abadger, kích động hỏi:
Nói! Lời ông nói đều là thật ư?

Những người Pháp 9đó đều chết hết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi...
Dưới sự chỉ dẫn của Abadger, thoáng chốc họ đã tiến vào một căn nhà có binh sĩ canh gác.
Sau khi đỗ xe, Triệu Ngọc nháy mắt với Đinh Lam, ý bảo cô ở lại trong xe trông chừng hai tên tù binh trong cốp xe.
Triệu Ngọc đập mạnh xuống ghế ngồi, dọa Abadger giật mình.
Lúc này, tâm trạng của Triệu Ngọc cực kỳ nặng nề, dù thế nào hắn cũng không ngờ tới bên Juliet lại rơi vào cảnh ngộ này! Trước đó dù đã mất liên lạc với Juliet nhưng hắn không quá lo lắng.
Um...

Không có gì, tôi muốn nói với ông một chuyện rất quan trọng, mười phút sau tôi tới chỗ ông, ông nói một tiếng với bảo vệ gác cổng nhé...

Được, được, lát nữa gặp...
Cúp điện thoại xong, Abadger vội vàng báo cáo với Triệu Ngọc:
Được rồi, ông ta vừa về nhà, tôi đã hẹn xong!
Do điện thoại luôn bật chế độ loa ngoài nên đương nhiên Triệu Ngọc đã sử dụng máy phiên dịch tàng hình để nghe hiểu.
Thế là hắn lập tức lái xe đến nhà Marian.
Hôm nay tôi tan ca muộn như vậy là vì phải xử lý chuyện này.

Đương nhiên...
còn cả chuyện truy nã hai người nữa...

Nói mau, trong thông báo nói thế nào?
Triệu Ngọc hỏi:
Ông có nhìn thấy video hiện trường không? Họ thực sự đã chết hết rồi ư?

Không riêng gì những người ngoại quốc đó mà còn cả người của chúng tôi nữa.

Thực ra việc phân tử khủng bố tấn công xảy ra khá thường xuyên ở chỗ chúng tôi, chỉ có điều đây là lần đầu nhiều người ngoại quốc chết như vậy...

Am!
Sau khi bước vào phòng khách, Marian lập tức dặn dò người rót trà cho Abadger.
Chủ khách lần lượt ngồi xuống.
Đúng lúc này của biệt thự mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước ra.
Người này chính là Marian - Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Triệu Ngọc thì kính cẩn đứng sau lưng Abadger.

Ôi? Vị này là?
Marian chú ý tới Triệu Ngọc, ông ta hỏi Abadger.

Anh rể.
Đinh Lam kéo Triệu Ngọc qua một bên rồi nhỏ giọng hỏi:
Phải làm sao đây? Bọn họ đã muốn giết chúng ta, chúng ta không thể ở lại đây nữa!


Hay là...

Tuy hắn và Juliet không thân thiết lắm nhưng suy cho cùng, họ đã từng vào sinh ra tử cùng nhau nên vẫn có chút tình cảm.
Giờ đây, Juliet cứ thể bỏ mạng trong một nhiệm vụ không hề khó, quả là rất đáng tiếc...
Ừm...
Abadger sợ tái xanh mặt, ông ta vội vàng giải thích:
T6ôi chỉ nhận được thông báo nội bộ thôi chứ chưa tận mắt nhìn thấy, có điều...
chuyện này cực kỳ chính xác!

Thượng ng5hị viện cố ý gửi thông báo cho tôi, bảo tôi giữ kín bí mật, không được tiết lộ với bên ngoài.
sự thật thì tàn khốc.
Nếu tình báo của Abadger chính xác thì tức là Juliet và rất nhiều cấp dưới của cô ta đã hy sinh! Tất cả bọn họ đều mất mạng trong cuộc tấn công bất ngờ đó, dù thế nào đi nữa, kết quả này vẫn khiến Triệu Ngọc không chấp nhận nổi.
Cứ như vậy, Triệu Ngọc thuận lợi tới nhà Marian.
Đây là một khu chung cư khá sang trọng, trong khu chung cư toàn là các ngôi biệt thự nhỏ độc lập.
Dù sao Đinh Lam cũng là phụ nữ, Triệu Ngọc không muốn cô xuất đầu lộ diện.
Khi áp giải Abadger xuống xe, Triệu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở ông ta súng lục đang nằm trong túi hắn, nếu ông ta dám giở trò thì hẳn sẽ nổ súng ngay lập tức! Tất nhiên Abadger hiểu rõ, vội vàng gật đầu liên tục.
Bởi hắn biết người bên Juliet đều là đặc công chuyên nghiệp, dù xung đột với quân đội địa phương thì chưa chắc họ đã nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, dù họ có bị quân đội bắt thì cũng không thể mất mạng được! Nhưng...

À, đây là trợ lý của tôi.
Abadger không dám làm bậy, vội vàng giải thích:
Đều là người của mình, người của mình!

Ồ..
Sau khi ngồi xuống, Marian mới hỏi Abadger:
Cục trưởng, đã hơn nửa đêm rồi, vừa nãy trong điện thoại ông gấp gáp như vậy, thế nào...
có phải đã xảy ra chuyện không?

Ừm...
Ông ta nhanh chóng tới gần hai người rồi nhiệt tình chào hỏi Abadger.

Ôi, ngọn gió nào đưa cục trưởng đại nhân tới thể? Nào, mau vào đi, mời vào.
Abadger vừa theo Marian vào nhà vừa hàn huyên với Marian mấy câu, còn Triệu Ngọc im lặng cúi đầu theo sau.
Chúng tôi bị phe đối lập phục kích! Ừm.
Abadger nói năng hơi lộn xộn:
Chuyện là như vậy!

Quân đội vốn chỉ muốn áp giải những người Pháp đó về thẩm vấn, nhưng không biết vì sao hai bên lại nảy sinh mâu thuẫn, còn nổ súng nữa!

Lúc đó, ngay tại khách sạn Hilton, chúng tôi đã nhận được thông báo trợ giúp, tôi đã cử cảnh sát đến.

Có điều, dù sao bên quân đội vốn có nhiều người, họ đã sớm bao vây toàn bộ khách sạn! Cuối cùng vẫn ép những người Pháp đó đầu hàng, hơn nữa ban đầu, hiện trường vốn không có thương vong.

Nhưng sau khi quân đội giải những người Pháp đó lên xe thì đột nhiên lại bị phe đối lập tấn công tại cửa khách sạn!
Abadger thở gấp.

Một quả lựu đạn đúng lúc rơi trúng chiếc ô tô áp giải người Pháp, xe thì nổ mà bên chúng tôi cũng chết mấy người!

Sau đó hai phe nổ súng, cuối cùng quân đội vẫn thắng lợi, đánh lui phần tử khủng bố...

Ừm..
Abadger úp úp mở mở rồi vội hỏi:
Tôi nghe nói hôm nay phần tử khủng bố tấn công ở khách sạn Hilton? Có phải...

rất nghiêm trọng không?
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.