Chương 1795: Gan dạ độc hành
-
Cuồng Thám
- Khoáng Hải Vong Hồ
- 1368 chữ
- 2022-02-19 08:34:09
Cuối cùng hắn đưa tay nắm lấy tay Đinh Lam, sau đó nhảy lên máy bay.
Song, hắn vừa lên máy bay, còn chưa kịp đóng cửa đã bỗng lấy còng 8tay ra, nhanh như chớp còng tay Đinh Lam vào tay vịn ghế ngồi của máy bay!
Hả!?
Đinh Lam hoảng sợ:
Anh rể, anh định làm gì thế?
Em vợ, em3 nghe anh nói đã!
Triệu Ngọc trợn mắt nói:
Juliet còn sống, cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ anh phải đi cứu cô ấy!
Anh...
Anh nói gì cơ? Thả thả em ra...
Đinh Lam vùng vẫy một lúc nhưng còng tay rất chặt.
Cùng lúc này, dù là Abadger hay là ba đặc công, 6ai cũng choáng váng, không dám lộn xộn.
Đó là một làng chài nằm ở bờ biển phía Tây Mahazaya, cách chỗ này 100 cây số.
Do Mahazaya không có đường cao tốc nên dù đường xá bằng phẳng thì Triệu Ngọc cũng mất ít nhất một tiếng rưỡi mới tới nơi.
Thực ra trước đó, Triệu Ngọc cũng từng nghĩ tới dùng trực thăng bay thẳng qua đó đón người.
Tút tút...
Tút tút...
Đang trong lúc lái xe nhanh, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên.
Hắn có thể nghe ra đối phương nói chuyện lưu loát, đúng là giống một ngư dân, cảm giác không giống cạm bẫy gì.
Có điều, ngư dân đó nói với mình rằng anh ta đã báo cảnh sát, nếu nhỡ mà bị người bên quân đội biết thì không chừng sẽ có chuyện! Cho nên, việc khẩn cấp trước mắt của mình là nên nhanh chóng đến đó xem xét tình hình rồi tính sau.
Sau khi trời sáng, do đã hết giờ giới nghiêm nên ô tô và dòng người trên đường cũng bắt đầu nhiều hơn.
Hắn thở dài rồi nhấn ga, lao nhanh tới địa điểm.
Suốt cả quãng đường, Triệu Ngọc cũng không nhàn rỗi.
Qua bản đồ chỉ dẫn đường, hắn phát hiện vị trí Juliet được ngư dân cứu cách xa khách sạn Hilton bị ném lựu đạn.
Lần này là Đinh Lam gọi đến.
Chắc chắn là Đinh Lam muốn chất vấn hắn.
Triệu Ngọc vốn không muốn nghe, nhưng nghĩ lại, hắn sợ sẽ làm chuyện gì nguy hiểm nên vẫn không nhịn được nghe máy.
Vì sao thể anh rể, em không hiểu, người phụ nữ Pháp đó không thân cũng chẳng quen với chúng ta, vì sao anh phải mạo hiểm tính mạng cứu cô ta?
Vừa nối máy đã nghe thấy tiếng chất vấn như pháo liên hoàn của Đinh Lam.
Đây không phải chuyện thân quen hay không.
Triệu Ngọc nghiêm túc nói:
Triệu Ngọc anh trước giờ sống trọng nghĩa, Juliet đã cứu chúng ta ở ngôi nhà tội ác, giờ anh không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu cô
ấy!
Phi công bất lực, đành phải điều khiển máy bay cất cánh.
Ba đặc công vội vàng đóng khoang lái máy bay lập tức cất cánh lên trời...
Triệu Ngọc vẫn luôn đưa mắt nhìn theo máy bay rời đi, sau đó mới yên lòng xoay người chui vào ô tô của Abadger, lái xe tới vị trí vừa nhận được qua điện thoại.
Em vợ, em nghe anh nói!
Triệu Ngọc trịnh trọng nói:
Triệu Ngọc anh trước giờ trọng nghĩa, n5ếu đã biết Juliet còn sống, anh nhất định phải đi cứu cô ấy!
Không...
không không...
Anh rể anh phải nghe em nói!
Đinh Lam kích động hét:
Đây tuyệt đối là một cái bẫy! Anh đừng mắc lừa!
Dù là bẫy, anh cũng phải đi!
Triệu Ngọc kiên quyết.
Nếu dẫn theo Đinh Lam thì mình sẽ thêm lo lắng, không thể phát huy nhiều năng lực.
Trên đường đi, Triệu Ngọc không khỏi nhìn quẻ biến dị
Khôn Càn
trong đầu.
Giờ cuối cùng hắn đã hiểu, một khi quẻ siêu cấp xuất hiện thì mình luôn luôn thân bất do kỷ, không phải muốn tránh là tránh được!
Cứu, có thể cứu, không phải là không cứu!
Đinh Lam tức giận hỏi:
Nhưng chỉ cần gọi điện cho đại sứ quán Pháp cũng xem như chúng ta đã tận nghĩa rồi, anh cần gì phải tự chui đầu vào lưới?
Anh rể, đã có nhiều người chết như vậy rồi, chẳng lẽ anh thực sự không sợ chết sao? Cần gì phải làm thế chứ?
Không! Em vợ!
Triệu Ngọc nghiêm túc đáp:
Chính vì đã có nhiều người chết nên anh mới không thể khoanh tay đứng nhìn, anh nhất định phải cứu Juliet!
Em không cần phải khuyên anh nữa.
Cứ yên tâm đi, anh rể em không dễ chết vậy đâu, nghe anh, em hãy đưa mọi người về trước rồi sau đó đợi điện thoại của anh!
Anh rể, anh rể..
Thấy Triệu Ngọc sắp cúp điện thoại, Đinh Lam vội vàng khuyên nhủ:
Vậy được, anh muốn đi cũng được, nhưng anh nhất định phải cẩn thận đấy!
Nếu phát hiện tình hình bất thường, anh phải nhanh chóng rút lui, hiểu chưa?
Ừm, anh biết nên làm thế nào mà!
Triệu Ngọc dặn dò:
Mọi người cũng phải chú ý an toàn đấy!
Nói xong, Triệu Ngọc cúp điện thoại.
Vậy được, thế giờ chúng ta bay qua cứu cô ấy, anh thấy sao?
Đinh Lam kích động đến mức thay đổi giọng:
Mau thả em ra!
Không!
Triệu Ngọc đáp:
Người cứu Juliet đã báo cảnh sát, chúng ta mà bay qua thì nhất định sẽ nguy hiểm!
Nghe anh, anh đi cứu cô ấy, sau khi cứu được, chúng ta sẽ liên lạc sau!
Nói xong, Triệu Ngọc không quay đầu lại mà nhảy xuống khỏi máy bay, vững vàng đáp trên cát.
Không!
Đinh Lam sốt ruột kêu to:
Anh thả em ra, em phải đi cùng anh! Anh rể, đừng...
Xin lỗi em vợ!
Triệu Ngọc vẫy tay với Đinh Lam:
Mọi người mau chóng rời khỏi chốn thị phi này đi! Tôi có thể chăm sóc tốt cho mình! Mau đi đi!
Thấy phi công vẫn còn do dự, Triệu Ngọc rút súng uy hiếp.
Để tránh bị phát hiện, Triệu Ngọc không dám lái với vận tốc nhanh.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng hắn đã tới địa điểm trên bản đồ chỉ đường.
Quả nhiên nơi đó có một thị trấn nhỏ trên bờ biển cách thành phố khá xa.
Nếu là thật, sau khi thu xếp ổn thoả cho Juliet xong, hắn sẽ nghĩ cách rút lui.
Còn nếu là một cái bẫy, hắn sẽ dựa vào những đạo cụ siêu cấp của mình, tuyệt đối có thể toàn thân rút lui.
Chính vì vậy hắn mới quyết định đi một mình.
Hắn không biết liệu Juliet chạy tới làng chài bên bờ biển đó bằng cách nào? Càng không biết cô ta thoát khỏi đợt ném lựu đạn đó thế nào? Có lẽ...
Từ khi họ bị quân đội bao vây, cô ta đã trốn thoát? Nhưng sao cô ta lại bị thương được? Bị thương ngay từ đầu hay vẫn luôn có người truy sát cô ta? Chậc chậc...
Triệu Ngọc nhớ lại cuộc điện thoại trước đó với ngư dân.
Nhưng nghĩ lại, hắn không thể phán đoán đó có phải cái bẫy hay không, nên tuyệt đối không thể để trực thăng mạo hiểm lớn như vậy.
Hơn nữa, suy cho cùng thì nơi này cũng là địa bàn của Mahazaya, hiện tại trời đã sáng hẳn, nếu bay trên trời thì độ nguy hiểm ắt sẽ tăng lên.
Bởi vậy, cuối cùng hắn vẫn quyết định đích thân đi xem xét.
Song, khi bước vào thị trấn, dù làm thế nào Triệu Ngọc cũng không thể gọi được cho Juliet.
Lần này, điện thoại không báo máy bận mà có thể nối máy nhưng không có ai nghe.
Không ổn...
Triệu Ngọc theo bản năng nhận ra có điều không ổn.
Hắn vội vàng tìm một chỗ khuất để dừng xe, sau đó đi tới làng chài nằm trên bờ biển, Kết quả, vừa tiến vào làng chài, hắn đã nghe thấy tiếng khóc thê lương.
Theo tiếng khóc, không lâu sau hắn nhìn thấy các ngư dân đang quay quanh trước của một cửa hàng, rốt rít lắc đầu thở dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.