Chương 1806: Khống chế


Ting ting ting...

Tiếng súng vang lên, điện thoại của thư ký trưởng lập tức reo, Triệu Ngọc biết là người bên ngoài nghe thấy tiế8ng súng và tiếng kêu thảm thiết nên nóng nảy, muốn thông qua điện thoại để hỏi tình hình.


Anh...
Thật buồn bực...
Triệu Ngọc tức giận đến mức đấm ngực giậm chân, nhe răng nhếch miệng, Đan Long bị dọa đến mức co rút người lại, gần như sắp uốn cong thành một quả bóng.

Vậy..
Sau khi tức đến nổ phổi hơn mười giây, Triệu Ngọc mới phát điên lên mà hỏi:
Vậy ông nói cho tôi biết, hung thủ chân chính phía sau màn là ai vậy? Kẻ khống chế ông là ai?

Có phải là thư ký trưởng tên là Tô Khôn kia không? Có phải là ông ta hay không?

Tôi...
Cho nên...
Triệu Ngọc phỏng đoán một lúc, liền đổi sang câu hỏi khác:
Nói đi, ông có phải là hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người không?


Không phải!
Đan Long vô tội nói:
Anh muốn tôi phải nói thế nào thì anh mới tin tối đây?

Các anh nhanh chóng làm theo lời hắn đi!

Đại biểu...
Đại biểu Đan Long, ngài...
Thư ký trưởng còn muốn hỏi lại điều gì, nhưng Triệu Ngọc đã lập tức cúp điện thoại.

Đại biểu Đan Long...
Triệu Ngọc dùng súng chĩa vào Đan Long, âm trầm nói:
Đã đến lúc này rồi mà ông còn khảo nghiệm sức chịu đựng của tôi phải không?

van xin anh đấy.
Đan Long tuyệt vọng cầu khẩn:
Bọn họ nhìn trúng tôi là bởi vì huyết thống của tôi thuần khiết, còn từng lưu vong ở nước ngoài, câu chuyện cuộc đời của tôi có ưu thế tuyệt đối trong cuộc tuyển cử!

Nhưng thực ra, tất cả những chuyện này đều không phải là tôi tự nguyện, đều là đám người ở phía sau màn kia bày kế, tôi.
Tôi chỉ có thể nghe theo bọn họ mà làm việc.
.

Anh cũng biết đấy, Mahazaya trước kia là một cái hố đen trứ danh.
Đan Long vội vàng giải thích nói:
Phái cách tân muốn đặt chân thì nhất định phải động chạm đến lợi ích vốn có của băng đảng buôn thuốc phiện,
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc hỏi xong, một lời nhắc nhở bỗng nhiên xuất hiện trên giao diện hệ thống, nói rằng câu hỏi vô hiệu.
Cái gì!?
Triệu Ngọc sững sờ, nhưng Đan Long không biết gì, lập tức dùng sức lắc đầu trả lời:
Không! Tôi không hề liên quan gì!
Con mẹ nhà nó...
Bởi vì...
Đan Long tràn ngập tức giận nói:
Tôi chỉ là một con rồi! Nếu cần, bọn chúng sẽ k5hông quan tâm đến sự sống chết của tôi đâu!

Anh...
Anh thật sự tìm nhầm người rồi...

Hả?
A...
Đan Long che bàn3 tay bị thương của mình, hoảng sợ nói với Triệu Ngọc:
Cú điện thoại này...
Tốt nhất là anh nên nghe...
Nếu không...
A a...

Nếu không...
Ông ta hạ giọng, khó khăn nói một câu:
Chúng ta đều phải chết!

Ồ?
Triệu Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, lạnh 6lùng hỏi:
Tại sao vậy?

Bởi vì...
Triệu Ngọc bực tức, không biết
Câu hỏi vô hiệu
của hệ thống là có ý gì? Hắn cố gắng nhớ lại hướng dẫn của đạo cụ, lúc này mới dần dần tìm ra căn nguyên của vấn đề.
Hóa ra, máy phát hiện nói dối tàng hình hiện giờ không còn là máy có thể trực tiếp hỏi ra chân tướng như trước đây nữa! Được hệ thống chỉnh sửa, công năng của đạo cụ này đã bị yếu đi, chỉ có thể thông qua phản ứng của người ta mới cho ra được kết quả kiểm tra nói dối tương đối chính xác.
Hơn nữa, vấn đề mà mình đặt ra nhất định phải là vấn đề cực kỳ rõ ràng, không thể hỏi loại vấn đề không rõ ràng.
Những lời ông ta nói đều là thật sao? Bằng không...
Đột nhiên, Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì đó, lập tức chỉ vào cột đạo cụ, tìm ra một đạo cụ, chính là thiết bị vô cùng lợi hại trước kia - máy phát hiện nói dối tàng hình.
Mặc dù Triệu Ngọc chỉ có một cái máy phát hiện nói dối, nhưng hắn cho rằng hiện tại chính là thời điểm để thiết bị này phát huy tác dụng tốt nhất.
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh ngạc, lập tức nhớ tới những gì mà Thích Khôn đã lẩm bẩm trước khi chết:
Cậu vốn dĩ chẳng biết gì hết...
Hỏng bét rồi! Triệu Ngọc đã ý thức được điều gì, lúc này mới ấn nút trả lời trên điện thoại di động, tiếng của thư ký trưởng bất ngờ vang lên:
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải anh đã nói sẽ cho tôi thời gian à? Vì sao lại nổ súng? Đại biểu Đan Long thế nào rồi?
Nghe thấy thư ký trưởng lên tiếng hỏi, Triệu Ngọc đưa điện thoại di động tới bên tai Đan Long, nháy mắt ra hiệu cho ông ta.

Tôi...
Tôi không sao...
Đan Long cố nén đau đớn nói:
Vừa rồi chỉ là súng cướp cò, không có chuyện gì đâu! Các anh...
Tôi.
Đan Long đau khổ cắn môi, oán thán nói:
Tôi thật sự không thể nói!

Hôm nay, cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng không thể nói!

Nếu như tôi chết rồi, người nhà của tôi có lẽ còn có thể sống sót, nhưng nếu như tôi nói ra thì cả tôi và gia đình tôi đều sẽ phải chết!

Tôi van xin anh, hãy bỏ qua cho tôi đi!

Hãy nể mặt người nhà của tôi, đừng làm tôi khó xử nữa!

Giỏi! Ông còn giả vờ nữa à...
Triệu Ngọc lại kéo bàn tay Đan Long, hung hăng nói:
Nếu như bắn thêm hai lỗ thì tay của ông coi như thật sự phế rồi!

Nói xong, Triệu Ngọc lại chĩa khẩu súng vào bàn tay của ông ta...

Tôi van...

Không, anh hãy nghe tôi nói, tôi thật sự không lừa anh!
Đan Long đau khổ nói:
Tôi chỉ là một con cờ bị bọn chúng khống chế, trong tay tôi vốn dĩ không có một chút quyền lực nào!

Những chuyện mà anh vừa mới nói, tôi chỉ biết chuyện Marge và phóng viên người Pháp thôi, nhưng mà bọn họ nói với tôi là gia đình Marge bị chết bởi một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn!

Còn nữa, vụ phóng viên người Pháp bị phe đối lập tập kích khủng bố cũng là chuyện ngoài ý muốn, tôi vốn dĩ không biết những việc này có liên quan gì tới vụ án Kuman Thong giết người!

Anh phải tin tôi, tôi thật sự không biết anh là ai cả, càng không cho người đi vu hãm anh!

Bị bọn chúng khống chế
Triệu Ngọc hỏi:
Bị ai khống chế?

Ừm.
Đan Long do dự một chút, trên mặt lại hiện ra vẻ sợ hãi vô cùng:
Tôi không thể nói, nếu như tôi nói, người nhà của tôi...
Haizz...

Ồ?
Triệu Ngọc lúc này mới phát hiện ra vẻ sợ hãi trước đó của Đan Long có thể không phải vì sự việc bị bại lộ, mà là bởi vì kiêng kỵ điều gì đó.
Chẳng lẽ...
Ting...
Đèn xanh bên trên giao diện hệ thống sáng lên, máy phát hiện nói dối đã chứng tỏ lời Đan Long nói là chính xác, ông ta không hề nói dối! Đáng chết! Sau khi hỏi xong, Triệu Ngọc lập tức hối hận.
Bởi vì đặt câu hỏi như vậy là rất rõ ràng rồi, thế nhưng sao vẫn không thể loại trừ hiềm nghi của Đan Long? Mặc dù ông ta không phải là sát thủ vụ án Kuman Thong, nhưng đâu thể cam đoan ông ta không biết một chút nào? Đáng chết!
Chỉ cần có thể phân biệt được lời nói của Đan Long là thật hay là giả, vậy thì có thể xác định được phương hướng điều tra trong tương lai.
Cho nên, Triệu Ngọc không chút do dự, lập tức sử dụng đạo cụ, sau đó trịnh trọng hỏi Đan Long một câu:
Bây giờ ông hãy thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc ông có liên quan tới vụ án Kuman Thong giết người hay không?

Ting...
mà bọn chúng lại không từ bỏ ý đồ!

Cho nên, ai cũng sợ lọt vào tầm ngắm của băng đảng buôn thuốc phiện, ai cũng không dám đứng ra làm đại biểu, cho nên...

Con rối và tấm bia đỡ đạn là tôi cứ thuận thể mà xuất hiện!

Bây giờ chắc anh đã hiểu rõ rồi chứ?
Đan Long gần như chết lặng nói:
Những chuyện mà anh nói vốn dĩ không phải những việc tôi có thể khống chế được!



Anh thật sự...

tìm nhầm người rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.