Chương 1811: Mặt nạ kinh khủng


Tất cả thủ hạ của ông ta đều bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch...


Thật là...

Thật là gặp 8phải quỷ sống sao!
Đan Long tức giận quát:
Hắn là quỷ sao? Rốt cuộc hắn có lại lịch gì? Đổi mặt...
thực sự rất khó tưởng tượng nổi...
Một quan chức lớn tuổi nói:
Tôi thấy, người này rất có thể là do bên Pháp phái tới!

Mọi người nghĩ lại xem, chẳng phải là hôm nay, mấy vị lãnh sự quán Pháp chạy vô cùng nhanh sao? Nhất định bọn họ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...

Mấu chốt là.
Tô Khôn nói:
Người phụ nữ người Pháp kia thật sự quan trọng đến vậy sao? Chúng ta biết cô ta vốn là một đặc công ngụy trang thành phóng viên, nếu như người Pháp muốn cứu cô ta thì nên sử dụng biện pháp ổn thỏa hơn mới đúng chứ?

Trực tiếp thương lượng với nhau cũng được mà? Tại sao lại mạo hiểm như vậy? Một mình xông vào tòa nhà Quốc hội, một khi bị chúng ta phát hiện ra thì chẳng phải là mua dây buộc mình, ngược lại sẽ gây nên phiền phức sao?

Đúng đấy!
Lại một tên quan chức nói với Đan Long:
Đại biểu, rốt cuộc người kia đã nói với ngài yêu cầu gì vậy? Hắn chỉ vì người phụ nữ người Pháp kia thôi sao?

...
Đan Long nhìn người này một cái, ánh mắt lộ ra hàn ý tà ác, nhất thời dọa cho người này ngậm miệng lại.

Không sao, không sao đâu...
Tô Khôn thấy thế liền nhanh chóng hòa giải, nói:
Cho dù người phụ nữ người Pháp bị cướp đi cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho chúng ta!

Người phụ nữ kia vẫn cho là phe đối lập đang đuổi giết cô ta, sau này nếu như bên Pháp muốn thương lượng thì chúng ta nói rằng là chúng ta đã cứu cô ta từ tay của phe đối lập, nhưng bởi vì không có cách nào xác nhận thân phận cho nên mới không liên hệ với bên Pháp...
Nghe được lời của Tô Khôn, mọi người ở đây đều thoáng yên tâm một chút, điều bọn họ lo lắng nhất là chuyện này sẽ gây ra phiền phức quốc tế, ảnh hưởng tới cục diện chính trị của bọn họ.
Nếu như đã không ảnh hưởng tới cục diện chính trị thì chứng tỏ tình thế không hề nghiêm trọng như tưởng tượng.
Rốt cuộc hắn...
Đan Long vốn định nhắc tới vụ án Kuman Thong nhưng vẫn nhịn xuống không nói.

Tôi cảm thấy...
Thư ký trưởng Tô Khôn nói:
Hẳn là không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Tại sao một người Trung Quốc lại tới đất nước chúng ta gây loạn chứ? Tại sao phải cứu một người Pháp? Việc này có ý nghĩa gì?

Tôi cho rằng thân phận thám tử chắc cũng là giả mạo, hắn vốn đối mặt nạ mà tới đây!

Còn nữa...
Tô Khôn che khuôn mặt bị thương của mình lại:
Hắn còn có thể giả giọng người khác rất giống, hiển nhiên đã luyện tập, chuẩn bị trước rồi mới đến đây!

...
Đan Long không nói gì, lập tức trầm tư suy nghĩ.

Chuyện này...
Chúng tôi nghi ngờ...
Tên đặc công đổ đầy mồ hôi trán, nói:
Có thể hắn mặc áo chống đạn công nghệ cao của quốc gia nào đó, cho nên chúng tôi đang nghi ngờ rằng có thể hắn là đặc công của một quốc gia lớn nào đó...

Đặc cái gì công cái gì chứ!
Lời còn chưa dứt, một quan chức tình báo đằng sau đã lên tiếng:
Đại biểu, tôi đã điều tra rồi, ở Trung Quốc đúng thật có một thám tử tên là Triệu Ngọc, hắn vô cùng nổi tiếng trong nước, từng phá được rất nhiều vụ án lớn! Ngài nhìn này...
Nói xong, hắn ta đưa ảnh chụp trên di động đưa cho Đan Long xem.

Đúng, chính là hắn!
Đan Long nhìn một cái liền nhận ra ngay:
Chính là tên này, tay của tôi...
Nói xong, ông ta cầm lấy bàn tay bị thương:
Chính là bị tên này bắn! Không ngờ...
không ngờ lại thật sự là thám tử...

Đại biểu Đan Long.
Lúc này, quan chức quân đội nói lại lần nữa:
Tôi đề nghị, từ giờ trở đi, sự kiểm soát an toàn của chúng ta phải được nâng cấp lên, ai cũng phải kiểm tra thật kỹ một cách toàn diện, xem có người
nào mang theo mặt nạ hay không?

Đúng vậy, chuyện này quá đáng sợ!
Một quan chức nội các nói:
Có thể tùy ý biến thành tướng mạo của người khác như vậy, nếu như hắn ta ám sát hay nghe trộm thì làm sao có thể để phòng được?
Kết quả, lời vừa nói ra, cả căn phòng chợt im lặng, anh ngó tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương...
Không hề nghi ngờ, bọn họ đều đang lo lắng, có khi nào người có thể đổi mặt kia đang nằm trong số những người này không? Trong chốc lát, không khí dường như ngưng đọng, trong mắt mọi người, tất cả đều lộ ra vẻ bất an cùng thần sắc hoảng sợ...
Cải trang...

3Hừ! Cải trang thôi đã đành, nhưng những thứ vớ vẩn này của các cậu...
Nói xong, ông ta đạp về phía trước một cước, đá trúng9 bụng của một vị sĩ quan nào đó, khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó tức giận quát:
Ngay cả giọng nói mà cậu cũng không nhận6 ra à? Không có khả năng ngay cả giọng nói mà hắn cũng đổi được chứ?
Nhìn thấy sĩ quan bị đạp, nhóm người bên cạnh cúi đầu 5càng thấp, không dám nói lung tung.
Chỉ có vị thư ký trưởng Tô Khôn kia là mở miệng ra nói:
Ngài đừng sốt ruột, chuyện này vô cùng kỳ quặc, chúng ta phải điều tra đã!

Điều tra!?
Đan Long nâng cánh tay lên, có vẻ muốn đánh, nhưng vừa nhìn thấy mặt mũi tràn ngập vết bầm tím của Tô Khôn thì vẫn cố nén giận lại, nói:
Còn điều tra gì nữa? Ngay cả người phụ nữ người Pháp kia cũng đã bị cứu đi rồi!

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy, nhiều binh sĩ như vậy, làm sao có thể để bọn chúng chạy mất chứ?

Chẳng những chạy mà còn ngồi xe của tôi, một đường xông qua, mỗi một trạm kiểm soát đều có thể vượt qua!

Các cậu không cho rằng đây chính là một trò cười à? Nếu như việc này bị truyền ra thì còn đâu mặt mũi của Mahazaya chúng ta nữa?

Đại...
Đại biểu...
Một sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm nói:
Tôi đã từng hỏi các nhân viên rồi, bọn họ nói rằng tên kia đao thương bất nhập, bị đạn bắn trúng nhiều lần lại chẳng sao cả!

Sau đó chúng tôi còn kiểm tra video giám sát, nhìn thấy quần áo hắn mặc vốn không hề nặng nề...
Nhưng mà Đan Long lại hiểu rõ mục đích của Triệu Ngọc, biết rằng ngoài người phụ nữ người Pháp ra, còn có nhân tố còn quan trọng hơn.
Bởi vậy, ông ta vẫn luôn nghiêm nghị.

Đại biểu.
Một quan chức quân đội nào đó nói:
Chúng tôi đã lục soát cả tòa cao ốc, không phát hiện ra quả bom nào cả, kẻ thần bí kia đã lừa gạt chúng ta!

Còn nữa, chúng tôi đã điều tra tất cả camera, cũng không tìm được bóng dáng của Abadger, chúng tôi nghi ngờ có thể ông ta đã đeo mặt nạ!

Cho nên, chúng tôi cũng không thể xác định rốt cuộc ông ta có tham dự vào chuyện này hay không?

Này, thư ký trưởng.
Quan chức Phòng Tình báo nói với Tô Khôn:
Hôm nay ông tiếp xúc với Abadger nhiều nhất, thậm chí còn bị ông ta đánh bất tỉnh, bây giờ ông còn có thể phân tích được rốt cuộc ông ta có phải Cục trưởng Cục An ninh của chúng ta hay không?

.
Tô Khôn tức giận trừng mắt lườm anh ta một cái, không trả lời vấn đề của anh ta.

Đủ rồi!
Đột nhiên, Đan Long dùng tay không bị thương mà vỗ mạnh bàn một cái, đứng dậy quát:
Tất cả giải tán đi! Trở về xử lý nhiệm vụ của mình cho tốt, mau chóng điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi! Còn nữa, nhất định phải giám sát kỹ người bên phe đối lập, tránh bọn chúng thừa cơ làm loạn!



Vâng...

Vâng...
Mọi người vốn có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, nhưng nhìn thấy đại biểu Đan Long lên tiếng, đành phải gật đầu nói vâng, sau đó cùng nhau rời khỏi phòng khách.

Có điều, trước khi tan họp, Đan Long giơ tay ra ám hiệu với hai người, ý bảo bọn họ ở lại.

Trong đó, một người là thư ký trưởng Tô Khôn, một người khác chính là vị Trưởng phòng Tình báo Mabiu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.