Chương 1814: Thật sự xin lỗi, tôi là thám tử



Tại sao anh vẫn không hiểu chứ?
Toàn thân Đan Long run rẩy, mặt không còn một chút máu:
Tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều việ8c cực đoan, nhưng so sánh với hàng triệu nhân dân của Mahazaya thì một chút hy sinh này đều đáng giá!



Nếu như vụ án Kum3an Thong bị đưa ra ánh sáng.
Đan Long trừng mắt nói:
Sẽ khiến cho trăm họ lầm than, khiến Mahazaya chúng tôi vĩnh viễn không có9 ngày yên ổn!

Một vụ án...
Triệu Ngọc híp mắt, hung hăng nói:
Có thể gây nên động thái lớn như vậy, tôi làm thám tử nhiều năm6 thật sự là lần đầu gặp phải!

Đại biểu đại nhân à, ông cảm thấy, hôm nay tôi hao phí bao nhiêu sức lực như vậy, mạo hiểm như th5ế, nếu như không thể lấy được một câu trả lời chắc chắn hài lòng thì liệu tôi có thể đi không?

Anh này, coi như vì nhân dân của tôi.
Đan Long nói:
Tôi xin anh buông tha cho tôi đi! Cho tôi tài khoản của anh, tôi đồng ý bỏ ra một số tiền lớn! Anh ra giá đi!

Tôi không thiếu tiền!
Triệu Ngọc lắc đầu:
Thật xin lỗi, tôi là thám tử! Tôi chỉ muốn biết chân tướng!

...
Đan Long thở dốc một hơi, sau đó từ tốn nói:
Vậy được rồi! Nếu đã như vậy thì anh bắn tôi cũng được, giết chết tôi cũng được, cứ làm đi, dù sao thì tôi cũng sẽ không nói gì đâu!

Ha ha...
Triệu Ngọc mỉm cười:
Có lẽ ông không hiểu rõ tôi lắm, ông không biết trước khi tôi làm thám tử đã từng làm gì đâu!

Tôi có biện pháp làm ông mở miệng đấy!

Nhưng mà...
Triệu Ngọc bỗng nhiên chuyển họng súng sang ông lão trên giường bệnh:
Hiện giờ tôi muốn thử người này đấy!

Hả? Anh...
Đan Long quá sợ hãi.
Triệu Ngọc bỗng giật mình, mặc dù trước đó hắn cũng đã đoán được, nhưng sau khi biết chân tướng, hắn vẫn không nhịn được mà hít sâu một cái.
Không nghĩ tới sát thủ Kuman Thong nổi tiếng lẫy lừng, vậy mà giờ đây đã biến thành như vậy.
Mà trong nháy mắt khi hắn buông tay, hắn lại bỗng nhiên phát hiện ra ông lão nằm trên giường bệnh bỗng nhiên mở mắt! Ban đầu, Triệu Ngọc chỉ cho rằng người này là người thực vật, hoặc là hôn mê bất tỉnh, nhưng bây giờ thì xem ra không phải thế.
Mặc dù ông lão trong tiều tụy, gần đất xa trời, nhưng khi mở mắt ra thì vẫn dọa Triệu Ngọc giật mình một cái.

Anh này...
Đan Long bên cạnh có vẻ khó xử:
Anh xác định, anh sẽ không nói ra chân tướng của chuyện này chứ?
Triệu Ngọc nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn đang nhìn ông lão trên giường bệnh, trong lòng phủ kín một tầng bóng ma khác thường.

Được...
Tôi nói cho anh biết!
Đan Long đã quyết định, chỉ vào ông lão và nói:
Đúng thế, người này chính là...
sát thủ Kuman Thong trong truyền thuyết!!!
Ổ...

Lúc ấy, thể lực của phe đối lập còn rất mạnh, chúng tôi không có cách nào cử hành quốc tang với quy cách cao nhất, chỉ có thể an táng một cách bí mật.

Nhưng trên thực tế, ông ta còn chưa chết mà đang ở trong nhà của ông!
Triệu Ngọc chỉ vào ông lão nói:
Vị Marij này, rốt cuộc là ai vậy?

Ông ta là người sáng lập ra phái cách tân ở Mahazaya, tiền nhiệm của tôi!
Đan Long nhìn ông lão, nói:
Nếu như trước đây, anh chú ý tới tin tức thì hẳn đã từng nghe nói cái tên này!

Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn cố gắng thống nhất dân tộc tại Mahazaya, vì người dân Mahazaya mà lập nên công lao chiến chinh khó nhọc, có thể nói...
Đan Long nói:
Phái cách tân chúng tôi có thể lên đài chấp chính như ngày hôm nay, không thể không nhắc tới những cống hiến kiệt xuất của Marij!

Ông ta là một vị lãnh tụ vĩ đại, có danh vọng rất lớn ở trong mắt dân chúng...
Nhưng mà...

Chỉ có thể biết ông ta đã chết rồi, bởi vì năm ngoái, chúng tôi đã cử hành tang lễ cho ông ta!
Hả?
Một câu này lập tức khiến Triệu Ngọc cực kỳ hưng phấn.
Không không không.
Đan Long vội vàng nói:
Tôi nói, tôi nói...
Xin anh hãy bỏ tay ra, bỏ tay ra!
Nghe thấy lời Đan Long nói, Triệu Ngọc mới thỏa mãn buông ra.
Triệu Ngọc lẩm bẩm một chút, cảm giác đúng thật là như vậy, Marge, Marian, còn có các loại Marassig và Malfoy gì đó vân vân, đều là họ Mã.

Nếu như anh tìm kiếm tin tức về Marij..
Đan Long nói.
Đây rốt cuộc...
Là thế nào?
Tên của ông ta, là Marij...
Đan Long không chống đối nữa, thản nhiên nói:
Ở Mahazaya, hai dòng họ Mã, Tô là phổ biến nhất, anh nghe cái tên Marij này thì có thể cảm thấy bình thường, nhưng ở đất nước của chúng tôi thì không ai không biết, không người không hay!
Marij...
Triệu Ngọc thì đang lẩm bẩm trong lòng, xem ra, người đang nằm trên giường bệnh này quả nhiên là nhược điểm của Đan Long.
Thế là hắn đẩy Đan Long ra, giả vờ muốn rút ống thở ra!
Không...

Một gian mật thất...
Triệu Ngọc chỉ vào ông lão nói:
Thiết bị chữa bệnh tân tiến như vậy, tôi đoán hẳn là người này rất quan trọng đối với ông?

Tôi cảm thấy, tôi nên trực tiếp hỏi ông ta!
Nói xong, Triệu Ngọc đi tới trước mặt bệnh nhân, đưa tay chộp lấy ống truyền dịch.

Không...
Trong ánh mắt của người nọ có một vẻ uy hiếp khó tả, giống như có thể đoạt hồn nhiếp phách vậy.
Trong ánh mắt có sắc thái thê oán, âm lãnh và ngoan độc, khiến Triệu Ngọc nhìn mà cột sống lạnh toát, lông tơ trên cánh tay dựng thẳng lên...
Nhưng mà...
Nói đến đây, Đan Long trở nên khó xử.

Nhưng mà...
Không không không...
Quả nhiên Đan Long bị dọa sợ, nhanh chóng đưa tay ngăn cản.
Chẳng ai ngờ rằng, ông ta lại là sát thủ của vụ án Kuman Thong nổi tiếng lẫy lừng đó?
Triệu Ngọc tiếp lời nói một câu.


Phải!
Đan Long khó khăn gật đầu:
Liên quan tới bí mật này, chúng tôi không ai biết cả, cho đến khi...

Mãi cho đến khi xảy ra vụ án bốn năm trước, tôi mới phát hiện ra vấn đề!

Ý ông là vụ án chủ tịch câu lạc bộ đua ngựa Marassig bị sát hại sao?
Triệu Ngọc hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuồng Thám.